Hình ảnh bà mẹ đơn thân Emily Clements. Nguồn: SBS

 

 

Mặc dù lãi suất đã ổn định, áp lực thuê nhà vẫn không hề giảm trên khắp nước Úc. Tại nhiều thủ phủ, các gia đình vẫn phải bỏ ra gần một phần ba thu nhập, chỉ để có tiền thuê nhà và một lần nữa, Perth lại là nơi chịu thiệt thòi nhất. Thủ phủ khó khăn nhất cả nước lại tiếp tục trượt dốc, khi ghi nhận mức giảm 4% về khả năng chi trả nhà ở, bên cạnh mức thấp kỷ lục của năm rồi.

 

Việc lập ngân sách thật là một tranh đấu như là một cuộc chiến, khi chẳng còn gì để dành.

 

Đối với Emily Clements, một bà mẹ đơn thân ở Perth, mỗi tuần đều giống như một phép tính sinh tồn.

 

Bà đang nuôi hai đứa con mắc chứng rối loạn thần kinh, bằng khoản trợ cấp nuôi con của Centrelink, khoảng 800 đô la một tuần.

 

"Tiền thuê nhà của tôi là 850 đô la một tuần… vậy nên toàn bộ khoản trợ cấp Centrelink của tôi, đã được dùng để trả tiền thuê nhà. Tôi chẳng tiết kiệm được gì, tôi chẳng có khoản tiết kiệm nào. Số tiền còn lại sẽ do bố mẹ tôi chi trả, nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng hạn như xe của tôi bị xẹp bánh”, Emily Clements.

 

Bà làm việc bán thời gian, trong bộ phận hành chính.

 

Nhưng mỗi đô la kiếm được, đều làm giảm lương hưu của bà.

 

"Chúng tôi có một ít tiền ở đây để dùng. Một ít tiền như là tiền giả, vì chỉ chạm tay rồi ra đi… trời ơi, nếu là tiền thật thì tốt biết mấy”, Emily Clements.

 

Được biết việc tiết kiệm tiền đặt cọc mua nhà, là một suy nghĩ mà bà đã tìm cách gạt bỏ.

 

Và cảm giác tội lỗi ập đến mạnh mẽ nhất, khi bà nghĩ đến việc chu cấp cho các con.

 

"Tôi thực sự cố gắng không nghĩ đến chuyện đó, vì nó khiến tôi cảm thấy mình là một kẻ thất bại thảm hại. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc, là mình không thể chu cấp cho các con”, Emily Clements.

 

Thế nhưng không phải lúc nào, mọi chuyện cũng như vậy.

 

Bà cho biết, đã lớn lên trong một gia đình khá giả.

 

Bà đã thuê nhà suốt thập niên qua, nhưng vài năm trở lại đây, tiền thuê nhà đã tăng từ 380 đô la một tuần, lên 850 đô la hiện nay.

 

Thế nhưng sự cạnh tranh để thuê được nhà ,xảy ra rất khốc liệt.

 

Bà đã đến một số buổi xem nhà gần đây và nói rằng, mỗi buổi đều có hơn 40 người xếp hàng.

 

"Tôi đến một căn nhà đang mở cửa, tôi đang đợi để hỏi một câu hỏi với đại lý bất động sản. Khi tôi đang đợi ở đó, một người phụ nữ đã nói chuyện với anh ta, cô ấy nói rằng cô ấy vừa bán nhà và có 600 ngàn đô la tiền tiết kiệm, do đó cô ấy sẵn lòng trả trước tiền thuê nhà cả năm. Vì vậy họ là kiểu người, mà tôi đang cạnh tranh”, Emily Clements.

 

Được biết ‘Chỉ số Khả năng Chi trả Thuê nhà’ mới nhất của National Shelter cho thấy’ áp lực này đang diễn ra trên khắp cả nước.

 

Mặc dù lãi suất đã ổn định, nhưng khả năng chi trả vẫn chưa giảm đủ nhanh.

 

John Engeler từ National Shelter cho biết, giải pháp phải đến từ mọi cấp chính quyền.

 

"Đây là những điều mà chính quyền tiểu bang có thể làm, và khi bạn ủng hộ nó bằng những gì Liên bang có thể làm, cả việc thông qua sự lãnh đạo và các chương trình như xây dựng để cho thuê và luật cho thuê quốc gia, cùng những cách khác mà chính Liên bang có thể tạo ra sự khác biệt, đó là điều chúng tôi muốn thấy”, John Engeler.

 

Thế nhưng ở nhiều thành phố, đặc biệt là Sydney và Perth, sự khác biệt đó không thể đến đủ nhanh.

 

Ở Sydney, áp lực cũng dữ dội không kém.

 

Charlotte Karlsson-Jones, 42 tuổi, đến Úc từ Thụy Điển khi 19 tuổi khi còn là sinh viên.

 

Hơn hai thập niên sau, bà là một người mẹ đơn thân, vẫn đang thuê nhà và vẫn đang chật vật.

 

"Đối với tôi, là một người nhập cư thế hệ đầu tiên, bố mẹ tôi không tham gia vào thị trường bất động sản. Chúng tôi không có được sự xa xỉ, như những người khác cùng thế hệ với tôi. Chúng tôi đã tụt hậu rất xa rồi”, Charlotte Karlsson-Jones.

 

Làm việc bán thời gian, bà kiếm được 2.000 đô la mỗi hai tuần.

 

1.200 đô la trong số đó, được dùng thẳng vào tiền thuê nhà.

 

"Phụ nữ lớn tuổi từ lâu, đã là nhóm có nguy cơ cao nhất trở thành người vô gia cư, hoặc phải sống trong nhà ở xã hội. Vì vậy tôi nghĩ rằng, chúng ta không giải quyết vấn đề này, bằng cách cung cấp nhà ở cho phụ nữ lớn tuổi. Tôi nghĩ chúng ta nên giải quyết vấn đề này sớm hơn nhiều ,trong cuộc đời của một người phụ nữ, xét về cơ hội đi làm và tự nuôi sống bản thân”, Charlotte Karlsson-Jones.

 

Và không chỉ các gia đình cảm thấy áp lực.

 

Các doanh nghiệp đang gặp khó khăn trong việc thu hút nhân viên, những người đơn giản là không đủ khả năng sống gần nơi làm việc.

 

Chủ quán cà phê Ie-Tehn Kwee, chứng kiến những tác động lan tỏa này mỗi ngày.

 

"Vấn đề là số lượng nhà ở có sẵn, ít hơn nhu cầu của người dân. Và một số người sở hữu nhiều nhà, hơn khả năng chi trả. Nếu số nhà đó có sẵn nhiều hơn, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn”, Ie-Tehn Kwee.

 

Trong khi đó Bộ trưởng Nhà ở Tây Úc là John Carey cho biết, nền kinh tế và sự tăng trưởng dân số của tiểu bang, là nguyên nhân gây ra áp lực này và khẳng định, chính phủ đang làm mọi thứ có thể’.

 

Ông chỉ ra khoản đầu tư nhà ở, trị giá 5,8 tỷ đô la và 3.800 nhà ở xã hội, đã được bàn giao trong 4 năm.

 

Trong khi đó Chính phủ Liên bang cho biết, họ nhận thấy cần phải làm nhiều hơn nữa, nhưng lập luận rằng họ đang tăng nguồn cung, thông qua các quỹ nhà ở quốc gia và bằng cách hợp tác với các tiểu bang, để xây dựng thêm nhà cho thuê.

 

Đối với những gia đình như Emily, những kế hoạch lớn và những lời hứa hẹn dài hạn, không thể thay đổi được sự bất ổn trước mắt.

 

Đây có thể là Giáng sinh cuối cùng của họ, trong căn nhà thuê này.

 

Với việc hợp đồng thuê nhà của bà ấy sẽ kết thúc sau 3 tháng nữa và hàng trăm người cạnh tranh cho mỗi căn nhà được rao bán, việc bị đuổi khỏi nhà là một khả năng rất thực tế.

 

 

(Theo SBS News)