(Xem lại kỳ 14)

 

 

Cu Chí – Cu Phong là tiểu thuyết tự truyện. Thạc sĩ Nguyễn Văn Phong, một nhà khoa học, một doanh nhân vi cuộc đời trải qua nhiều nghịch cảnh, đã không đầu hàng mà vươn lên bằng đôi chân trần. Nhân vật Cu Chí – Cu Phong là hình ảnh ẩn dụ về chính tác giả: một đứa trẻ bị định kiến vùi dập, nhưng không sờn lòng, nản chí mà tận dụng năng lực và sức phấn đấu liêm chính giữa dòng đời sỏi đá để trở thành người kiến tạo giá trị cho xã hội.

 

Theo tác giả, tiểu thuyết là một hành trình thật – không tô vẽ – đầy nước mắt, nghị lực, và khát vọng sống. Nhân vật là chủ thể, không đổ lỗi cho thời thế, không tìm cách biện minh nhưng xác định giá trị và vì giá trị mà bươn tới để đạt lấy giá trị.

 

Ông muốn chia sẻ một bài học Phong để hiểu rõ tâm tình của ông sống động cho những ai từng bị bỏ trước khi khám phá các bí kíp thành lại phía sau, nhưng vẫn ước nguyện đạt của ông được trình bày rõ ràng, và có ý chí để làm chủ chính cuộc mạch lạc nhưng không kém phần thực đời mình. Hãy đọc Cảm hứng và Lời Tự sự của Thạc sĩ Nguyễn Văn Phong để hiểu rõ tâm tình của ông trước khi khám phá các bí kíp thành đạt của ông được trình bày rõ ràng, mạch lạc nhưng không kém phần thực tiễn, sôi động trong tác phẩm Cu Chí – Cu Phong.

 

(Xem lại kỳ 14)

 

 

 

Cu Chí - Cu Phong  

-------------------------------------------------------------------------------

 

 

Phần 11.3 Đạo đức kinh doanh, vượt lên bằng sự bền bỉ

 

Tôi hiểu rằng những cú vấp ngã trong đời, không chỉ là bài toán tài chính, mà còn là phép thử về nhân cách. Tôi bắt đầu ghi lại những nguyên tắc mà Vidan phải tuân thủ, không chỉ để tồn tại mà còn để trường tồn. Trước hết, tôi luôn nhắc đội ngũ: "Phải nhường phần thắng cho khách hàng. Khi chúng ta nhường phần thắng cho khách hàng, chúng ta nhận lại thứ quý hơn tiền: đó là niềm tin. Có niềm tin là có tất cả!"

 

Đã nhiều lần tôi chấp nhận lỗ để đổi trả một lô hàng chỉ vì khách chưa hài lòng, và rồi tôi luôn thấy nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt người nông dân để biết mình đã chọn đúng. Tôi cũng đặt ra nguyên tắc phân chia lợi nhuận minh bạch, công bằng, thưởng xứng đáng cho nhân viên và tri ân nhà phân phối, vì tôi tin: “Tiền chỉ là phương tiện, đạo lý mới là thứ giữ con người ở lại với nhau.” do vậy, lợi nhuận phải được phân chia một cách hợp lý và đạo lý. Đó là chìa khoá để giải quyết các quan hệ kinh tế một cách bền bỉ, công bằng. Công bằng là thứ khó nhất trong tất cả những thứ khó.

 

Kinh nghiệm thương trường, đã dạy tôi rằng: Những gì xuất phát từ tấm lòng, chắc chắn nhận lại bằng tấm lòng. Những khách hàng mới chập chững vào nghề, được Vidan cho nợ và trả chậm vì ban đầu họ khó khăn; nhiều năm sau, khi công ty Vidan khủng hoảng, chính những khách hàng đó đã gom vốn giúp tôi vượt qua.

 

Khái niệm về khách hàng được tôi định nghĩa khá tối giản: Hễ ai mang đến miếng cơm, manh áo, ly nước, nhà cửa, xe cộ cho tôi, thì họ chính là khách hàng. Và khách hàng gần mình nhất chính là nhân viên. Nhân viên được xem là khách hàng đặc biệt của Công ty. Nếu nội bộ không được chăm sóc, làm sao họ chăm sóc khách hàng bên ngoài? Vì vậy, tôi thường tổ chức trò chuyện, lắng nghe tâm tư công nhân, để mỗi người lao động hạnh phúc sẽ tạo ra sản phẩm hạnh phúc. và một trong những chương trình ấy là "đối thoại công khai, song song với khảo sát mức độ hài lòng".

 

Trong nhiều thương vụ đầy cám dỗ, Vidan từ chối khoản “lót tay” có thể giải quyết nhanh vấn đề, bởi tôi tin rằng: Chính trực là sức mạnh. Điều đó không chỉ bảo vệ danh dự mà còn bảo vệ tương lai. Tôi luôn dặn dò nhân viên: “Chúng ta không cần làm những việc thật to tát để gọi là từ thiện. Chỉ cần làm đúng mọi thứ - từ chất luôn sản phẩm, giá cả, hợp đồng đến hướng dẫn kỹ thuật - đã là một cách giúp đỡ xã hội, một cách làm từ thiện chính đáng.”

 

Với người lao động, tôi cho rằng: Một ông chủ tốt không phải người hô hào, mà là người khiến nhân viên không phải lo cơm áo mỗi ngày. Vì vậy, mỗi khi Vidan có lãi, tiền thưởng và phúc lợi cho công nhân luôn được chia sẻ ở mức cao. Ông chủ tốt là ông chủ luôn trả thu nhập cao nhất cho người lao động.

 

Tôi cũng đưa ra nguyên tắc LAST để giải quyết khiếu nại:

-Lắng nghe (Listen) toàn bộ câu chuyện mà không ngắt lời;

-Xin lỗi (Apologize) trước, dù lỗi chưa chắc thuộc về mình;

-Trấn an (Satisfy) để người complaint cảm thấy được tôn trọng;

-và cuối cùng là Cảm ơn (Thank) vì họ đã cho mình cơ hội sửa sai, cho mình fiw hội để phục vụ một lần nữa.

 

Tôi tin rằng một văn hoá đúng sẽ dẫn đến hành xử đúng: khi nền tảng đạo đức được xây dựng vững chắc, mỗi nhân viên sẽ tự nhiên hành xử đúng, ngay cả khi không ai giám sát. Và trên hết, đừng bao giờ được từ bỏ trách nhiệm với khách hàng. Dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, vẫn phải giữ trọn cam kết, vì tôi hiểu: “Khi giữ trọn trách nhiệm, khách hàng sẽ giữ trọn niềm tin.”

 

Tóm lại, Kinh doanh, rốt cuộc, không phải là cuộc chiến để tiêu diệt nhau, mà là hành trình để cùng nhau tồn tại. Người thắng thật sự không phải là người thu về nhiều lợi nhuận nhất, mà là người giữ được nhân cách nguyên vẹn sau mọi cuộc giao dịch.

 

Một doanh nghiệp có thể sống sót qua mười mùa bão giá nhờ sáng tạo, nhưng chỉ cần đánh mất chữ tín một lần là đủ để tan vỡ. Uy tín không thể mua được bằng tiền – nó được dựng nên bằng từng quyết định chính trực, từng lần giữ lời hứa dù nghịch cảnh bủa vây.

 

Trách nhiệm, với tôi, chưa bao giờ là gánh nặng. Nó giống như một cây gậy dẫn đường: khi ta giữ trọn trách nhiệm với khách hàng, với cộng đồng và người lao động, thì chính họ sẽ dìu ta qua những cơn bão lớn nhất. Tôi tin rằng một văn hoá doanh nghiệp đúng không cần áp đặt. Khi nền tảng ấy đã cắm sâu vào tâm hồn mỗi người, thì ngay cả trong bóng tối, họ cũng hành xử đúng. Văn hoá đúng chính là ngọn hải đăng soi lối trên những đêm không có bản đồ.

 

Lợi nhuận chỉ là những con số vô tri trên báo cáo, nhưng sự công bằng và chia sẻ mới biến những con số ấy thành hạnh phúc. Một đồng chia sẻ đúng chỗ sẽ sinh ra mười đồng niềm tin – thứ tài sản vô hình mà không ngân hàng nào cho vay. Tôi hiểu rằng có những con đường tắt có thể mang lại lợi nhuận nhanh, nhưng chúng thường kết thúc ở vực sâu. Chính trực có thể khiến bước chân chậm lại, nhưng đó là đôi chân duy nhất đưa con người và doanh nghiệp về tới đích an toàn.

 

Như nói ở trên, làm đúng tất cả mọi thứ đã là một hình thức thiện nguyện, dù không treo bất kỳ tấm bảng từ thiện nào. Tử tế không phải điều gì to tát; đó chỉ là cách ta đối xử công bằng, có tâm trong từng chi tiết nhỏ nhất của công việc. Và một ông chủ tốt không đo bằng những bài diễn thuyết hào nhoáng, mà đo bằng mức thu nhập và sự an tâm mà ông đem lại cho người lao động. Khi công nhân không còn sợ ngày mai, họ sẽ cùng nhau xây dựng cho doanh nghiệp một tương lai.

 

Và cuối cùng, tôi tin chắc: những gì xuất phát từ tấm lòng, sớm hay muộn, cũng sẽ nhận lại bằng tấm lòng. Chính trực, công bằng và sẻ chia – ba ngọn trụ ấy sẽ nâng Vidan vượt qua mọi bão giông, để mỗi thành công không chỉ là lợi nhuận, mà còn là chiến thắng của nhân cách.

 

Sau mỗi ngày trước khi tan việc, ánh mắt tôi dừng lại nơi cửa sổ, nơi hoàng hôn nhuộm vàng cả khoảng trời sau nhà máy. Tôi biết rằng sóng gió chưa bao giờ hẹn trước, nhưng những nguyên tắc này sẽ là mỏ neo để Vidan không lạc hướng, dù biển lớn đổi dời. Kinh doanh với tôi chưa từng chỉ là chuyện buôn bán, mà là cách để vun đắp niềm tin, để thử thách nhân cách, và để chứng minh rằng sự chính trực cùng lòng tử tế có thể chống chọi mọi bão giông. Ở nơi sâu thẳm, tôi mỉm cười – một nụ cười bình thản của người đã chọn con đường khó nhưng đúng, và sẵn sàng bước tiếp, bền bỉ như chính đất đai và con người mà tôi đã và đang phụng sự.

 

 

 

(Xem tiếp tuần tới)