Người Sài Gòn thuở xưa (kéo dài cho tới trước năm 1975) ưa nói cái câu "Bỏ đi Tám". Sao lại không nói "Bỏ đi Hai / Ba / Năm / Chín...", hay một thứ tự nào đó bất kỳ, mà sao phải là thứ "Tám"?

 

 

Theo tìm hiểu, người Sài Gòn xưa định danh cho nghề nghiệp, chức vị một người trong xã hội bằng thứ bậc và nó dính chặt vô thứ bậc luôn, nghe rất ngộ nghĩnh.

 

 

* HAI: Để chỉ thành phần có học, làm việc trong các công sở. Tỷ dụ: "Thầy Hai thơ ký", "Thầy Hai thông ngôn"...

 

 

* BA: Để chỉ giới thương gia người Hoa, tạo thành một thế lực dễ nể. Nghe gọi "Chú Ba", biết ngay đó là người Hoa.

 

 

* TƯ: Tức là các đại ca trong giới giang hồ, tuy kiếm sống bằng nghề đâm thuê, chém mướn nhưng cũng có "đạo nghĩa" chớ không tạp nhạp, thiếu nghĩa khí như các băng nhóm "trẻ trâu" bây giờ.

 

 

Người Sài Gòn hay gọi là "Anh Tư dao búa", giới bình dân và kể cả một số tiểu thơ khuê các coi bộ cũng có nhiều thiện cảm với các "Anh Tư dao búa" này.

 

 

* NĂM: Để chỉ giới lưu manh móc túi, cò mồi mại dâm..., nên gọi bằng "Anh Năm đá cá lăn dưa".

 

 

* SÁU: Để gọi giới Cảnh sát, người Sài Gòn hay nói "Thầy Sáu phú lít", "Thầy Sáu mã tà".

 

 

* BẢY: Khi cần vay vốn làm ăn thì gặp các anh  "Bảy Chà và". Hồi xưa người Ấn Độ qua Sài Gòn, họ thường buôn bán vải và nhứt là làm nghề cho vay, bây giờ gọi là kinh doanh tín dụng.

 

 

* TÁM: Đây là thành phần đông đảo nhứt trong xã hội thời bấy giờ, họ làm đủ thứ nghề thuộc về lao động chân tay như: (bốc vác, gánh nước, phu xe, con sen...), tức là chỉ vào giới bình dân.

 

 

(Trên đây có hai thứ bậc được gọi bằng "Thầy": "Thầy Hai", "Thầy Sáu phú lít".

Làm nghề Cảnh sát, người Sài Gòn tuy gọi "Thầy" nhưng xếp dưới cả dân đâm thuê chém mướn là "Anh Tư dao búa", "Anh Năm đá cá lăn dưa").

 

 

* Trở lại với thành ngữ "Bỏ đi Tám":

Thứ bậc "Tám" thuộc về giới bình dân, họ không ăn trắng mặc trơn như "Thầy Hai", giàu có như "Chú Ba", "Anh Bảy Chà và", bặm trợn như "Anh Tư dao búa" hay "Anh Năm đá cá lăn dưa", thành thử họ yếu thế hơn. Mỗi khi đụng chuyện chẳng lành, họ ưa khuyên nhau đừng để ý tới làm gì cho nhức đầu: thôi thì "Bỏ đi Tám"!

 

 

Riết rồi, câu nói này cũng lan qua các thành phần xã hội khác, thay vì nói chữ nghĩa "dĩ hòa vi quý" để khuyên nhau, người Sài Gòn xưa nói gọn bâng, "Bỏ đi Tám", cho thấy cách sống hiếu hòa của người dân Sài Gòn được ưa chuộng hơn hết.

 

(Nguồn: Sài Gòn Xưa)