Cựu Tổng thống Donald Trump đã nói trong bài phát biểu khai mạc tại cuộc họp thường niên của Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở Davos, Thụy Sĩ tháng 1/2020: “… để nắm lấy những gì có thể xảy ra của ngày mai, chúng ta phải từ chối những nhà tiên tri lâu năm về sự diệt vong và những tiên đoán của họ về ngày tận thế.” (Ảnh: FABRICE COFFRINI/AFP qua Getty Images)

 

 

 

Kỳ 3

 

Đúng là môi trường cần được bảo vệ đúng cách. Nhưng các chính sách giảm thải CO2 sẽ chẳng tác động gì tới nóng lạnh toàn cầu khi 97% khí thải CO2 toàn cầu do tự nhiên tạo ra. Các dự báo dày đặc, phần đa đã được chứng minh là sai về thảm họa diệt vong do trái đất nóng lên lại đang biến vấn đề biến đổi khí hậu thành một thứ gì đó khải huyền hoặc tôn giáo, như thế giới sắp kết thúc. Đằng sau kịch bản này là một thế lực khác và một câu chuyện hoàn toàn khác...

 

 

 

 

Cuộc vận động bảo vệ môi trường mang tính toàn cầu này đã liên quan đến rất nhiều những nhà tư tưởng, nhà chính trị, nhà khoa học, nhà hoạt động xã hội, những người làm truyền thông v.v.

 

 

Có ba nhóm chịu trách nhiệm cho chủ nghĩa môi trường ngày tận thế. Thứ nhất là nhóm các nhà khoa học theo học thuyết dân số của Malthus. Họ nghĩ rằng có quá nhiều người trên thế giới, rằng dân số quá đông, rằng tất cả mọi người cần tiêu thụ ít hơn và sinh sôi ít hơn. Nhóm thứ hai là các nhà báo, bản thân họ thường là những người phóng đại câu chuyện. Báo chí có động lực để làm điều đó, nhưng nhiều người trong số họ có một nền chính trị cực tả mà họ đang cố gắng sử dụng khoa học để ủng hộ. Và nhóm thứ ba là các nhà hoạt động như Greta Thunbergs, nhóm Extinction Rebellions... Ba nhóm người này kết hợp lại để tạo nên một câu chuyện đáng sợ. 

 

 

Chuyên gia về vấn đề Liên-Xô – người có nghiên cứu chuyên sâu đối với “chiến tranh tin đồn”, Natalie Grant Wraga (đã quá cố) từng viết: “Bảo vệ môi trường đã trở thành công cụ chủ yếu để chỉ trích tất cả những thứ của phương Tây. Có thể mượn cớ bảo vệ môi trường, để làm một loạt biện pháp phá hoại cơ sở công nghiệp của các quốc gia phát triển. Nó còn có thể thông qua việc hạ thấp mức sống (của các quốc gia phát triển) và dẫn dắt các giá trị quan của chủ nghĩa cộng sản vào để thực hiện mục đích quấy rối phá đám.

 

Cựu tổng thống Cộng hòa Séc Vaclav Klaus nói : “Chủ nghĩa môi trường chỉ giả vờ đối phó với vấn đề bảo vệ môi trường. Đằng sau thuật ngữ thân thiện với con người và thiên nhiên của họ, những người theo chủ nghĩa môi trường thực hiện những nỗ lực đầy tham vọng để tổ chức lại và thay đổi hoàn toàn thế giới, xã hội loài người, hành vi và giá trị của chúng ta… Họ coi chúng ta là những sinh vật nguy hiểm và tội lỗi phải bị chúng kiểm soát. Tôi đã từng sống trong một thế giới tương tự được gọi là chủ nghĩa cộng sản. Và tôi biết nó đã dẫn đến sự tàn phá môi trường tồi tệ nhất mà thế giới từng trải qua….

 

 

Tuy nhiên, những người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường vẫn tiếp tục đưa ra cho chúng ta những kịch bản thảm khốc khác nhau với ý định thuyết phục chúng ta thực hiện ý tưởng của họ…. . Các khuyến nghị của họ sẽ đưa chúng ta trở lại thời đại của thống kê và tự do bị hạn chế… Hệ tư tưởng sẽ khác. Tuy nhiên, bản chất của nó sẽ giống hệt nhau — ý tưởng cao cả hấp dẫn, đáng thương, thoạt nhìn vượt lên trên cá nhân nhân danh lợi ích chung, và sự tự tin to lớn ở phía những người ủng hộ về quyền hy sinh của họ đối với con người và sự tự do của con người để biến ý tưởng này thành hiện thực…. Nó không phải là về khí hậu học. Đó là về tự do”.

 

 

E.Calvin Beisner, tiến sĩ, nhà khoa học, đã tham dự hội nghị khí hậu Copenhagen và báo cáo một trải nghiệm rất khác so với những gì được truyền thông báo chí truyền đạt cho người dân Mỹ. Trong Bản tin Liên minh Cornwall tháng 1/2010, ông viết : “Chúng tôi là một nhóm nhỏ (khoảng 30 hoặc 40 người) ở giữa một biển người biểu tình (gần như tất cả ở 'phía bên kia'), có lẽ là 20 nghìn hoặc hơn, ở trung tâm thành phố Copenhagen, các biển hiệu vẫy tay, hô khẩu hiệu, v.v. Các nhóm lớn nhất dường như là Đảng Cộng sản (vâng, các biển hiệu của họ đã nói lên điều đó), Phong trào Thanh niên Xã hội Chủ nghĩa Quốc tế, Các Nhà hoạt động Khí hậu Cấp tiến và Tổ chức Hòa bình Xanh”. Khi diễn giả là cố Tổng thống Venezuela Hugo Chavez phát biểu, đám đông đã  im lặng khi ông nói, có một “bóng ma im lặng và kinh khủng trong căn phòng – 'chủ nghĩa tư bản’”. Nhưng khi ông nói “chủ nghĩa xã hội, con ma khác có lẽ đang lang thang quanh căn phòng này, đó là cách để cứu hành tinh, chủ nghĩa tư bản là con đường dẫn đến địa ngục… Hãy chiến đấu chống lại chủ nghĩa tư bản và làm cho nó tuân theo chúng ta; đám đông các đại biểu chính thức đã dành cho ông ấy một sự hoan nghênh nhiệt liệt”.

 

 

 

Cựu Tổng thống Donald Trump đã nói trong bài phát biểu khai mạc tại cuộc họp thường niên của Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở Davos, Thụy Sĩ hồi tháng 1/2020 : “Nhưng để nắm lấy những gì có thể xảy ra của ngày mai, chúng ta phải từ chối những nhà tiên tri lâu năm về sự diệt vong và những tiên đoán của họ về ngày tận thế. Họ là người thừa kế của những ông thầy bói khờ khạo của ngày hôm qua. Và tôi nắm được họ, và bạn nắm được họ, và tất cả chúng ta đều nắm được họ. Và họ muốn thấy chúng ta làm điều xấu, nhưng chúng ta không để điều đó xảy ra.

 

 

Họ đã dự đoán về một cuộc khủng hoảng dân số quá mức vào những năm 1960, nạn đói hàng loạt trong những năm 70 và sự kết thúc của dầu mỏ vào những năm 1990”, ông Trump nói tiếp. “Những người báo động này luôn đòi hỏi một điều tương tự: quyền lực tuyệt đối để thống trị, biến đổi và kiểm soát mọi khía cạnh của cuộc sống của chúng ta. Chúng tôi sẽ không bao giờ để những kẻ xã hội chủ nghĩa cấp tiến phá hủy nền kinh tế của chúng ta, phá hủy đất nước của chúng ta hoặc xóa bỏ quyền tự do của chúng ta”.

 

 

Sự phủ nhận của Tổng thống thứ 45 của Mỹ, đồng điệu với một số nhà khoa học, chính trị gia, lãnh đạo quốc gia khác, lập tức bị xem như là tuyên bố của một kẻ rối trí, của tên hề kệch cỡm như hầu hết phát biểu khác của ông, nhiều trong số đó giờ đã được chứng minh là sự thật.

 

 

 

Chủ nghĩa bảo vệ môi trường cực đoan đến mức khủng bố.

 

Chủ nghĩa bảo vệ môi trường chịu ảnh hưởng của cánh tả, từ lúc mới sinh ra đã khá là cấp tiến. Khẩu hiệu “Bảo vệ mẹ trái đất, quyết không thỏa hiệp!” là của nhóm “Ưu tiên Trái đất”. Các phong trào nhiều khi cực đoan tới mức biến thành bạo lực và vi phạm pháp luật. 

 

 

 

Năm 1992 những thành viên cấp tiến hơn trong đó đã khởi xướng một nhánh gọi là “Mặt trận giải phóng trái đất”, dùng biện pháp phóng hỏa. Cuối năm 2000, 9 biệt thự sang trọng trên đảo Long của Mỹ bị thiêu thành tro chỉ trong một đêm. Nguyên nhân là vì nó được xây dựng trong một vườn đào thiên nhiên. Mặt trận giải phóng trái đất, tổ chức khủng bố môi trường khét tiếng này, như thường lệ, sau khi phóng hỏa còn hiên ngang ghi lại dưới đất dòng chữ “nếu lại xây lại, chúng tôi lại đốt”. Năm 2005, Cục điều tra Liên bang Mỹ đã tuyên bố, “Mặt trận giải phóng trái đất” là mối đe dọa khủng bố lớn nhất trong nước ở Mỹ, nó đã gây nên hơn 1200 “sự kiện phạm tội”, tạo ra thiệt hại hơn 10 triệu USD.

 

 

 

Dòng người tham gia cuộc biểu tình School Strike 4 Climate ở Melbourne, Úc, ngày 21/5/2021. (Ảnh Graham Denholm / Getty Images)

 

 

 

 

 

Ông Michael Shellenberger, một nhà môi trường học đã nói : “Và sau đó, mọi trạng thái, đức tính mà bạn thấy là mọi người muốn tự cảm thấy tốt hơn khi dựa vào những lý do tâm lý, cũng như lý do chính trị mà lên án người khác vì đã ăn thịt, đi máy bay hoặc lái xe ô tô, hoặc sử dụng ống hút nhựa. Tôi nghĩ động lực mạnh mẽ nhất, đó là chủ nghĩa môi trường đã trở thành tôn giáo thế tục thống trị của những người không còn tin vào Chúa nữa. Những người không theo tôn giáo theo cách truyền thống. Và khi bạn không có điều đó, bạn bắt đầu tìm cách để lên án cả thế giới một cách cơ bản. Vì vậy, có điều gì đó về câu chuyện ngày tận thế của chủ nghĩa môi trường rất đáng thất vọng, nó rất tiêu cực và chứa đầy sự tức giận và căm thù thực sự đối với sự giàu có và sự văn minh đáng kinh ngạc mà chúng ta có ngày nay. Chủ nghĩa môi trường đang chán nản, hay những người chán nản bị thu hút bởi chủ nghĩa môi trường? Tôi nghĩ chúng ta phải bàn lại về điều đó”.

 

 

Ông Paul Watson là người thuộc cộng đồng những người sáng lập Hòa bình xanh và đã rời khỏi tổ chức này năm 1977, ông từng miêu tả như sau về bí quyết thành công của David McTaggart (nguyên chủ tịch Hòa bình xanh) cũng chính là bí quyết thành công của tổ chức Hòa bình xanh:  “Không quan trọng cái gì thật sự là thật, chỉ quan trọng cái gì mà mọi người tin là thật…… Truyền thông nói bạn là thế nào thì bạn chính là thế ấy. Hòa bình xanh trở thành thần thoại, đã trở thành công cụ để sinh ra thần thoại”. 

 

 

Ông Patrick Moore cũng từng là một trong những người đồng sáng lập tổ chức bảo vệ môi trường Hòa bình xanh, từng bỏ rất nhiều công sức cho sự nghiệp bảo vệ môi trường. Ông Moore sau đó đã từ bỏ chức vụ ở “Hòa bình xanh”, nguyên nhân là do ông phát hiện tổ chức này không thuần túy về môi trường, nó hoạt động chính trị ngả về cánh tả, biến đổi thành một tổ chức cực đoan và có cả chương trình nghị sự chính trị, các chính sách của nó dựa trên các mục đích chính trị hơn là căn cứ vào bằng chứng khoa học. 

 

Theo Viện Khoa học và Chính sách Công, Chính phủ liên bang Mỹ - sẽ có quyền lực điều tiết chưa từng có nếu luật khí hậu được thông qua - đã tài trợ cho nghiên cứu khoa học với trị giá 32,5 tỷ USD kể từ năm 1989. Đó là một số tiền nhỏ hơn số tiền mà các công ty dầu khí và các công ty tiện ích đã đóng góp nghiên cứu. Những công ty này đã tài trợ cho cả hai bên của cuộc tranh luận trong lịch sử.

 

 

Ví dụ, theo một nghiên cứu của The American Spectator, Michael Mann, giám đốc Trung tâm Khoa học Hệ thống Trái đất của Bang Pennsylvania, đã nhận được khoảng 6 triệu USD, chủ yếu là trợ cấp của chính phủ, bao gồm 500.000 USD tiền của liên bang chi để bảo vệ ông ta khi bị điều tra về các email liên quan đến vụ bê bối Climategate của mình.

 

 

Mặc dù tuyên bố rằng họ là những người kiểm soát, các phương tiện truyền thông như Times đã bỏ qua vai trò quá phận của chính phủ trong việc chỉ đạo nghiên cứu. Và họ đã lờ đi hàng triệu khoản đóng góp từ các tổ chức cánh tả - những khoản đóng góp, giống như tài trợ của chính phủ, tìm cách đưa cuộc tranh luận trệch hướng.     

 

 

Mùa hè năm 2014, một báo cáo quan điểm bất đồng từ Ủy ban Môi trường và Công trình Công cộng của Thượng viện Hoa Kỳ đã đưa ra thông tin chi tiết về “Câu lạc bộ tỷ phú” - một mạng lưới các quỹ từ thiện mờ ám phân phối hàng tỷ USD để thúc đẩy báo động khí hậu. Các tổ chức phi lợi nhuận mờ ám như Quỹ Năng lượng và Tides Foundation đã phân phối hàng tỷ USD cho các nhóm xanh cực tả như Hội đồng Bảo vệ Tài nguyên Thiên nhiên. Hội đồng này lại cử nhân viên đến Cục Bảo vệ Môi sinh Hoa Kỳ, Cục chỉ đạo các khoản tài trợ của liên bang quay trở lại các nhóm xanh này. Một sự mờ ám như vậy nhưng các phương tiện truyền thông lớn đã bỏ qua báo cáo này.

 

 

 

Phân phối lại sự giàu có của thế giới bằng chính sách khí hậu.

 

Việc làm sai lệch hồ sơ nhiệt độ cũng như di chuyển vị trí của các nhiệt kế sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến sự nóng lên toàn cầu. Nhưng chúng sẽ có tác động chính trị. Các các quy định chính trị sẽ không ảnh hưởng đến CO2 trên toàn thế giới theo bất kỳ cách nào có ý nghĩa vì 97% lượng khí thải CO2 trên trái đất là do tự nhiên tạo ra. Chỉ riêng biển Thái Bình Dương ở xích đạo đã tạo ra 72% lượng khí thải của hành tinh; phát thải của con người là rất nhỏ, và bằng chứng địa chất hàng triệu năm chứng minh rằng hiệu ứng nhà kính không dẫn đến biến đổi khí hậu. Vì vậy, hàng trăm tỷ USD đã được chi để theo đuổi một chính sách môi trường không để làm gì (và sẽ gây bất lợi nếu có thể làm được gì đó) - trừ khi bạn tin rằng số tiền đó đã được chi tiêu hợp lý cho các quy định chính trị với một mục đích khác.

 

 

Năm 2010, một thành viên hàng đầu của Uỷ ban Liên chính phủ về biến đổi khí hậu (IPCC) của Liên Hiệp Quốc đã nói: “Người ta phải giải phóng bản thân khỏi ảo tưởng rằng chính sách khí hậu quốc tế là chính sách môi trường. Điều này hầu như không liên quan gì đến chính sách môi trường nữa”. Ottmar Edenhofer, đồng chủ tịch Nhóm công tác III của IPCC và là tác giả chính của Báo cáo đánh giá lần thứ tư của IPCC (2007) cho biết, giờ đây không phải là việc cứu môi trường mà là phân phối lại của cải : "Chúng tôi phân phối lại sự giàu có của thế giới bằng chính sách khí hậu".

 

 

Ông tiếp tục: “Các nước phát triển về cơ bản đã chiếm đoạt bầu không khí của cộng đồng thế giới, và vì vậy họ phải trưng thu tài sản của mình và phân chia lại cho các nạn nhân chịu tội ác mà họ bị cáo buộc. Những người ủng hộ nhiệt thành của Liên hợp quốc đang tìm cách áp thuế bồi thường khí hậu toàn cầu đối với mọi thứ, từ các chuyến bay của hãng hàng không và vận chuyển quốc tế đến các giao dịch tài chính và nhiên liệu….”

 

 

Edenhofer nói với một hãng tin Đức (NZZ AM Sonntag ) rằng hội nghị thượng đỉnh về khí hậu ở Cancun “không phải là một hội nghị về khí hậu mà là một trong những hội nghị kinh tế lớn nhất kể từ Chiến tranh thế giới thứ II”. Thỏa thuận Cancun thành lập “Quỹ Khí hậu Xanh” để hỗ trợ các quốc gia nghèo bị lũ lụt và hạn hán do trái đất nóng lên. Liên minh châu Âu, Nhật Bản và Hoa Kỳ đã dẫn đầu cam kết 100 tỷ USD mỗi năm cho các quốc gia nghèo đến năm 2020, cộng với 30 tỷ USD hỗ trợ ngay lập tức. 

 

 

Christine Stewart, Bộ trưởng Bộ Môi trường Canada, 1997-1999 cho biết: “Dù khoa học có là giả mạo hay không, thì vẫn có những lợi ích môi trường làm vật hy sinh…. Biến đổi khí hậu [cung cấp] cơ hội lớn nhất để mang lại công lý và bình đẳng trên thế giới”.

 

 

“Chúng ta phải giải quyết vấn đề nóng lên toàn cầu. Ngay cả khi lý thuyết về sự nóng lên toàn cầu là sai, chúng tôi sẽ làm đúng về chính sách kinh tế và chính sách môi trường” - Tim Wirth, cựu Thứ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ về các vấn đề toàn cầu và là người chịu trách nhiệm chính trong việc thiết lập Hiệp ước Kyoto.

 

 

 

Biến đổi khí hậu là cái cớ của chủ nghĩa toàn cầu, một hình thức khác của chủ nghĩa xã hội toàn cầu.

 

Mượn cớ bảo vệ môi trường, người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường tăng mạnh tuyên truyền, xây dựng pháp luật bảo vệ môi trường, số lượng công ước môi trường tăng nhanh, lớn thêm về quy mô, chủ nghĩa bảo vệ môi trường đã trở thành công cụ chủ yếu để hạn chế quyền tự do công dân các nước, tước đoạt chủ quyền quốc gia dân tộc, hạn chế và công kích xã hội tự do phương Tây.

 

 

Việc đàm phán các hiệp ước môi trường và các công cụ quốc tế khác đã gia tăng đáng kể sau Hội nghị năm 1972 của Liên hợp quốc về môi trường con người, chẳng hạn như Công ước về buôn bán quốc tế các loài động, thực vật hoang dã nguy cấp, Công ước về ô nhiễm không khí xuyên biên giới tầm xa, Công ước Vienna về bảo vệ tầng ôzôn, và Công ước khung của LHQ về biến đổi khí hậu. Ngoài ra, nhiều lời kêu gọi thành lập một tổ chức môi trường toàn cầu rất may đã không thành hiện thực.

 

 

Cho đến ngày nay, gần như tất cả các tổ chức quốc tế đã đưa các vấn đề về bảo vệ môi trường và phát triển bền vững vào các chương trình làm việc của họ. LHQ đã tham gia vào các mối quan tâm về môi trường từ những năm 1960 và hầu hết các cơ quan chuyên môn của LHQ đã đảm nhận trách nhiệm bảo vệ môi trường.

 

 

Một loạt các tổ chức quốc tế chính thức khác cũng đã tham gia vào các vấn đề về môi trường, ngay cả khi họ chủ yếu hoạt động trong các lĩnh vực khác (ví dụ: Tổ chức Thương mại Thế giới và Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế). Hầu hết các tổ chức khu vực đều tham gia vào các vấn đề môi trường.

 

 

Đây chính là quá trình toàn cầu hóa với sự xuất hiện các loại tổ chức quốc tế mới, đặt ra các loại điều ước quốc tế và nghị trình chính trị, hạn chế chủ quyền quốc gia, chuyển dần quyền lực của chủ quyền quốc gia sang cho các tổ chức quốc tế. Sau khi phương thức quản lý giám sát, quy tắc và cơ cấu quốc tế siêu vượt khỏi quyền quản hạt của quốc gia, thì bắt đầu tiến hành thâm nhập toàn diện vào cuộc sống xã hội, văn hóa và chính trị của các nước, quyền lực quản lý tập trung hướng về một loại giống như một cơ cấu quốc tế chính phủ toàn cầu, có xu thế diễn biến thành “đại chính phủ thế giới”. Nó ăn mòn chủ quyền quốc gia, làm suy yếu cơ sở đạo đức và tín ngưỡng truyền thống của xã hội nhân loại, phá hoại văn hóa truyền thống, làm điên đảo các quy tắc quốc tế bình thường.

 

(ntdvn.com)

 

NGUỒN TIN THAM KHẢO

  1. https://sharylattkisson.com/2020/11/watch-the-flip-side-of-environmental-alarmism/
  2. https://www.investors.com/politics/editorials/another-climate-alarmist-admits-real-motive-behind-warming-scare/
  3. https://www.nationalreview.com/2015/02/global-warming-follow-money-henry-payne/
  4. https://9binh.com/ma-quy-dang-thong-tri-the-gioi-cua-chung-ta/chuong-16-chu-nghia-bao-ve-moi-truong-su-thao-tung-cua-chu-nghia-cong-san-o-phia-sau-chu-nghia-bao-ve-moi-truong-phan-ii.html
  5. https://www.politico.com/news/2020/01/21/donald-trump-davos-climate-change-101327
  6. https://researchportal.be/en/project/role-international-organizations-making-international-environmental-law
  7. https://www.heartland.org/news-opinion/news/the-agenda-behind-global-warming-alarmism