.png)
Thời tiết tại Úc bắt đầu chuyển từ lạnh lẽo sang nắng ấm, đây là khoảng thời gian cho các nông trại thu hoạchnhiều loại trái cây ôn đới và nhiệt đới; do vậy số lượng công nhân cần cho công việc tại các vùng nông thôn rất cao. Số người vào Úc với thị thực “công nhân nông nghiệp” khá đông nhưng các chủ nhân của vườn cây ăn trái dường như chuộng những dạng công nhân khác để không bị ràng buộc bởi một hợp đồng bao gồm tiền lương, tiền bảo hiểm và nơi cư ngụ.
Trong dịch vụ hái trái cây nơi vùng sâu, vùng xa cũng có nhiều chuyện đau lòng xảy ra mà những ai muốn kiếm việc làm tại nông trại cũng nên đọc qua để hiểu rõ sự tình trước khi nhập cuộc.
CHỦ TRANG TRẠI LÀM ẨU
Câu chuyện thứ nhất được kể về du khách ba lô người Canada.
Năm đó, cô Chelsey, 30 tuổi, sau khi chật vật tìm việc, đã được mời làm việc tại một trang trại nho ở Mildura – một thị trấn nằm trong khu vực Tây – Nam tiểu bang Victoria, cách Melbourne gần 500 cây số và cách Adelaide chỉ khoảng 390 cây số.
"Ngày đầu tiên thì ổn, nhưng sau đó chủ trang trại bắt đầu nhìn ngó tôi cách soi boi và khen tôi trông thật tuyệt khi mặc quần bó", cô kể.
Một tối nọ, ông ta lái xe đưa cô Chelsey về khu nhà trọ. Bất ngờ ông dừng xe ở dọc đường nơi vắng vẻ; ông bất ngờ chồm qua người cô.
Chelsey hoảng sợ, nhảy ra khỏi xe, ngã ngửa xuống mương bên vệ đường. Không bỏ lỡ cơ hội, ông nằm đè lên người cô. "Tôi kẹp chặt hai chân lại, lấy tay che ngực. Ông ta đưa tay cởi dây nịt và đẩy quần xuống tháp. Lúc này, tôi vùng vẫy dữ dội, dùng hết sức đấm và đạp mạnh vào người ông ta", cô kể.
"Tôi chỉ nhớ mình đã hét lên bảo ông ta dừng lại."
Cảnh tượng hỗn loạn kết thúc đột ngột khi người đàn ông thô bạo này đứng dậy và trở lại xe.
"Lúc đó ở giữa khoảng vườn tược hai bên tường vắng tanh, tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại xe tải với ông ta và hy vọng ông ta sẽ chở tôi về nhà," cô Chelsey nói.
"Trên xe lần này, tôi hoàn toàn im lặng; ông ta cũng chẳng mở miệng. Cuối cùng ông ta đưa tôi về nhà trọ và khi ông ta đi khỏi, tôi gần như suy sụp."
Cô Chelsey đã báo cáo sự việc lên cảnh sát địa phương. Cô cho biết cảnh sát không truy tố vì cho rằng "lời của cô chống lại ông ta không có bằng cớ để tin".
“Tôi khai rằng người đàn ông định xâm phạm tôi đã bị trầy xước, bầm tím ở mặt. Cảnh sát đến chất vấn ông ta thì được ông ta cho biết là đã bị tôi đấm và cào vào mặt đang khi chở tôi về nhà trọ,” cô Chelsey kể.
Cuối năm đó, cảnh sát thông báo với côvChelsey rằng một nữ du khách ba lô khác khẳng định với bằng chứng cô đã bị chính người đàn ông đó tấn công tình dục.
Lần này, cảnh sát đã khởi tố ông ta, và ông ta đã nhận tội trước tòa án và bị kết án tấn công tình dục.
Cô Chelsey hy vọng rằng bằng cách kể lại câu chuyện của mình, cô sẽ khuyến khích những du khách ba lô khác lên tiếng khi gặp phải những chủ trang trại hoặc nông dân địa phương làm ẩu. Cô muốn thấy một danh sách các trang trại và nhà trọ được cấp phép, nơi những người du lịch ba lô có thể đến và yên tâm rằng họ sẽ được an toàn.
NƠI Ở NHƯ NHÀ TÙ
Câu chuyện thứ hai là của anh Djuro Vukotic, 26 tuổi, quốc tịch Đan Mạch. Anh cho biết anh thất vọng vì kiếm việc làm ở các trang trại Úc quá khó khăn.
Anh Djuro Vukotic đặt nhiều kỳ vọng vào kỳ nghỉ để làm việc tại Úc với hình ảnh về Úc có trong tâm trí anh từ lúc 10 tuổi khi được cha me cho đi cùng du lịch Úc.
"Người Úc, bản tính rất tốt bụng, tử tế. Và tôi đã tưởng tượng ra công việc nông trại, chắc hẳn đó cũng là một trải nghiệm tương tự," anh Vukotic nói.
Djuro cho biết anh không ngại làm việc vất vả, nhưng những nỗ lực tìm việc của anh đã bị cản trở bởi một hệ thống mà anh cho là đã hỏng.
"Bạn có những nơi tạm trú được kết nối với trang trại, vì vậy bạn không thể tìm được việc làm nếu không vào ở những nơi đó," anh nói.
"Vì vậy, có một chuỗi liên kết ở đây và chuỗi liên kết đó rất, rất gỉ sét."
Du khách ba lô Djuro Vukotic cho rằng thật không công bằng khi bắt du khách ba lô phải trả giá phòng cao trong khi chờ việc.
Có lần Djuro đến một thị trấn ở Queensland sau khi một chủ nhà trọ hứa hẹn cho anh ta việc làm.
Năm tuần sau, anh vẫn đang chờ việc, nhưng trong thời gian đó, anh phải trả 200 đô la một tuần cho một giường trong một phòng chung mà anh cho là chỗ ở không đạt tiêu chuẩn.
Anh đã làm việc tại các trang trại nơi không được phép đi vệ sinh, nơi máy bay không người lái được sử dụng để giám sát công nhân và nơi công nhân bị chửi mắng, la hét thậm tệ.
Anh kể về một nhà trọ ở Shepparton – thị trấn trong khu vực Bắc tiểu bang Victoria, cách Melbourne khoảng 180 cây số và công việc hái trái lê.
"Các phòng ốc giống như phòng giam. Mọi người lạnh cóng vào ban đêm", Djuro nói.
"Chúng tôi được trả 5vì0 đô la để hái đầy trái cho một thùng lớn. Đó là cả ngày làm việc - tôi kiếm được 90 đô la vì tôi không phải là người làm việc chậm — tôi thường hái trái rất nhanh."
Djuro tức giận với cách anh và những người bạn đồng hành của mình bị đối xử bởi một số trang trại và nhà trọ.
"Chúng ta, những người du lịch ba lô, nên đoàn kết và thực sự đứng lên để tạo nên sự khác biệt ở đây. Và điều đó phải bắt đầu từ chính phủ vì chính phủ yêu cầu bạn phải làm ít nhất 88 ngày tại nông trại mới được cấp visa", anh Djuro Vukotic thố lộ.
ÔNG TA RANH MÃNH SỜ SOẠNG CHÚNG TÔI
Câu chuyện thứ ba của cô Jo-Anne Cooke, 22 tuổi, quốc tịch Anh.
Du khách ba lô Jo-Anne kể rằng một trong những chủ trang trại của cô thường quấy rối phụ nữ khi họ đang tắm.
Cô Jo-Anne Cooke đã có một trải nghiệm tích cực khi cô thực hiện 88 ngày làm việc tại một trang trại hái trái cây ở Queensland. Cô được trả lương tối thiểu và hoàn thành 88 ngày làm việc đúng trong thời gian đó.
Cô muốn kiếm thêm thu nhập, vì vậy gần đây cô đã cùng bạn bè đi làm việc trang trại ở Bowen.
"Tôi đã đến khu vực Harvest Trail, do chính phủ quản lý, và gọi điện đến một trong những nhà trọ được liệt kê. Khi chúng tôi đến đó, công việc trang trại mà họ hứa đã không thành hiện thực", cô nói.
"Chúng tôi phải trả tiền để ở đó nhưng chẳng có việc làm nào cả. Và ông ta đã hứa với chúng tôi là sẽ có việc. Thay vào đó, ông ta yêu cầu chúng tôi làm việc quanh khu nhà trọ với mức lương 15 đô la một giờ, nhưng số tiền này sẽ được trừ vào tiền thuê nhà."
Mặc dù Jo-Anne rất tức giận với những hành vi bóc lột tài chính, nhưng chính hành vi săn mồi tình dục của chủ nhà trọ mới là điều khiến cô khó chịu nhất.
"Ông ta thường tìm cách tinh ranh để chạm vào các cô gái; ông ta thường rờ mó vào người chúng tôi," cô nói.
"Khi chúng tôi đang ở trong phòng tắm, với một nửa là kính trong suốt, ông ta thường viện cớ có việc gấp này việc gấp nọ nên xồng xộc vào."
'CƠN ĐAU THẬT KHỦNG KHIẾP'
Câu chuyện thứ tư của Marcel Weiser, 31 tuổi, quốc tịch Đức.
Marcel Weiser đến Úc dạng Tây ba lô và làm việc tại một trang trại khoai lang ở Bundaberg nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm, anh đã bị mất ngón tay cái bên trái trong một tai nạn.
"Tôi đang cố gắng lấy một củ khoai tây ra thì nghe thấy tiếng lạo xạo, đó là tiếng ngón tay cái của tôi bị kẹt trong máy", anh kể.
"Máy đã tắt nhưng được bật lại rất nhanh và tay tôi bị kẹt. Khi tôi rút tay ra thì ngón tay cái bên trái của tôi đã mất."
Marcel, người thuận tay trái, cho biết tai nạn có thể đã được tránh khỏi nếu được giám sát và đào tạo đầy đủ.
"Tôi chưa bao giờ làm công việc này trước đây và tôi chỉ được hướng dẫn an toàn trong khoảng ba, bốn phút. Tôi được biết rằng ngay sau tai nạn của tôi, một giám sát viên trang trại đã nói chuyện với các công nhân trong 20 phút và chỉ rõ từng người không được đặt tay vào đâu", anh nói.
Hai tháng sau, Marcel trở lại trang trại để hoàn thành 88 ngày làm việc và cho biết chủ trang trại rất hoan nghênh. Tuy nhiên, anh bị lên cơn hoảng loạn, cơn đau dai dẳng do chấn thương và không thể tiếp tục làm việc.
Đến trang trại kiếm tiền là những chuỗi ngày làm việc cật lực - không thể nào “vừa làm vừa ngắm cảnh”; đó là chưa kể những phiền toái phát sanh bởi các chủ trang trại bóc lột hoặc dê xồm; thậm chí còn bị sát hại hay bị ruồng bố bắt dân làm lậu khiến có người nhảy xuống sống định trốn dè đâu lại chết đuối!
Phải tìm hiểu kỹ lưỡng nơi làm việc, biết đường đi lối về thành thạo cũng như nắm vững quyền lợi của công nhân nông nghiệp… Được như vậy thì mới nên xông pha thử thách!./.
(Theo Jennifer Feller)
