Lý luận của các ông tổ cộng sản nói rằng: “Sự kết hợp giữa chính khách và con buôn tạo ra tư bản”.

 

Điều này có vẻ chính xác về mức độ gian manh, vô đạo đức của mối quan hệ này, nhưng bảo nó hình thành tư bản thì lý luận của các ông ấy sai toét.

 

Lấy vụ án của Trương Mỹ Lan (diễn ra tại Việt Nam) làm ví dụ.

 

Trương Mỹ Lan xuất thân từ một tiểu thương, có gốc gác người Tàu.

 

Người ta nói trong máu của người Tàu có chất con buôn, một kẻ bán lạc rang, bán kẹo kéo, bán bánh bao … trở thành tỷ phú đâu có phải chuyện lạ.

 

Trương Mỹ Lan với một sạp vải trở thành kẻ khuynh đảo nền kinh tế – chính trị Việt Nam cho thấy khi các chính khách đã móc nối với những con buôn có dòng máu Tàu thì không có gì họ không làm được.

 

Trong những nước cộng sản, mọi chính sách đều do một nhóm người tạo ra, họ lũng đoạn chính sách và dùng quyền lực để bao che mới có thể tạo ra một vụ án lừa đảo lớn nhất lịch sử thế giới trong một quốc gia nghèo với số tiền gần bằng 10% GDP, bằng những thủ đoạn rất đơn giản.

 

Và Luật Đất đai chính là tâm điểm để cho những thủ đoạn chiếm đoạt, lừa đảo nảy sinh.

 

Một miếng đất để đấy theo luật pháp nó không thuộc của cá nhân nào, nó thuộc một chủ sở hữu trừu tượng đó là nhà nước.

 

Và các quan chức nhà nước được giao quản lý, họ giao cho ai sử dụng, với giá trị bao nhiêu thuộc về quyền của họ.

 

Đầu tiên các quan chức này sẽ dựng lên một con buôn đóng vai người có nhu cầu sử dụng, Trương Mỹ Lan với chồng tỷ phú gốc Tàu xem ra là một sự lựa chọn hoàn hảo.

 

Tiếp theo đó họ dựng lên hệ thống các ngân hàng. Và ngân hàng chính là trung tâm điều tiết mọi hoạt động lừa đảo, chiếm đoạt.

 

Thông qua đấu giá lựa chọn nhà đầu tư, nếu nhà đầu tư nào không có bảo lãnh ngân hàng sẽ không có cơ hội.

 

Ngân hàng sẽ cấp chứng chỉ bảo lãnh cho một nhà đầu tư được chỉ định, thế là hoàn tất một cuộc đấu giá.

 

Nhà đầu tư thực hiện dự án với giá đất như bèo bọt, vị trí càng đắc địa thì giá bán, giá cho thuê các hạng mục văn phòng, nhà ở, siêu thị sẽ cao gấp hàng trăm lần so với chi phí họ bỏ ra.

 

Ngân hàng, và nhà đầu tư đánh võng tạo ra một cơn sốt bất động sản, đánh vào tâm lý khách hàng.

 

Nhà đầu tư, ngân hàng vì thế mới “tay không bắt giặc” lùa gà dễ như trong chuồng.

 

Lãi suất tiền gửi cao, từ cụ hưu trí, đến bà bán nước… có đồng nào đều gửi ngân hàng…

 

Ngân hàng rủng rỉnh tiền, nhà đầu tư cũng dễ được vay, có tiền lại đấu giá đất theo kịch bản “quân xanh quân đỏ”.

 

Vòng quay này cứ liên tục tiếp diễn hết khu đất này đến khu đất khác rơi vào các nhà đầu tư sân sau của các quan chức.

 

Lợi nhuận của ngân hàng, của các tập đoàn kinh doanh bất động sản tăng khủng khiếp tạo ra các tỷ phú, đồng thời cũng tạo ra các quan tham giàu nứt đố đổ vách, hệ thống bảo vệ pháp luật bị tê liệt vì ăn hối lộ, bảo kê thứ phát…

 

Lòng tham được dung túng, được bảo kê không có đáy nên mới có chuyện Trương Mỹ Lan rút hơn 10 tỷ đô la bằng nhiều cách thức dễ dàng như thế.

 

Tất nhiên Trương Mỹ Lan không nuốt hết một mình, nó đều có địa chỉ và có thể sẽ không bao giờ lần ra.

 

Để lấp vào khoảng thâm thủng ấy, một vòng quay lừa đảo mới cao cấp hơn được vạch ra đó là trái phiếu doanh nghiệp, đi vay các tổ chức tín dụng khác trong đó có cả vay ngân hàng nhà nước bằng cách định giá vống tài sản lên gấp nhiều lần, lấy vay chỗ này đập vào chỗ khác, một tài sản thế chấp nhiều ngân hàng…

 

Và vòng quay ấy cứ lặp đi lặp lại trong sự tiếp tay của Uỷ ban Chứng khoán nhà nước khi luôn bao che và công bố các Báo cáo tài chính bị “mông má” sai sự thật để lừa dối khách hàng, và sự làm ngơ của các cơ quan bảo vệ pháp luật như thanh tra, kiểm toán nhà nước…

 

Hậu quả là khách hàng bị rơi vào bẫy lừa đảo, bị chiếm đoạt tài sản.

 

Và nền kinh tế với quả bóng bất động sản ngày càng được thổi to lên, cho vỡ cũng chết, nhiều người trắng tay, xã hội đại loạn.

 

Cứ để nó như thế, giá nhà giá đất không thể giảm, vì giảm xuống thì hệ thống ngân hàng sẽ sụp đổ ngay tức khắc do trước đó được định giá quá cao, thời kỳ đóng băng bất động sản còn lâu mới tan ra.

 

Cách tốt nhất là cứ để cho nó lay lắt, để lâu cứt trâu hoá bùn, cuối cùng chỉ có thằng dân, thằng nào đã bỏ tiền ra chịu trận.

 

 

Không có nhà nước tư bản nào mà quan hệ giữa chính khách và con buôn có thể hoàn tất một cuộc chiếm đoạt tài sản có quy mô “vĩ đại” như thế, chỉ có quốc gia với nền kinh tế phối giống tạp lai mới đẻ ra thứ lừa đảo quái thai này.

 

 

Dưới đây là con số tham khảo trong vụ án Trương Mỹ Lan để thấy nguồn tiền chảy vào SCB theo ngả nào:

 

Tại thời điểm khởi tố vụ án, trên hệ thống sổ sách của SCB thể hiện, tổng số tiền mà ngân hàng huy động của người dân và vay của các cơ quan tổ chức khác là 673.586 tỷ đồng. Trong đó, 511.262 tỷ đồng tiền gửi của khách hàng, 76.845 tỷ đồng phát hành giấy tờ có giá, 66.030 tỷ đồng vay Ngân hàng Nhà nước, 12.693 tỷ đồng tiền gửi, 6.756 tỷ đồng vay của các tổ chức tín dụng khác.

 

 

(A.Q.)

(Nguồn: FB Anh Quoc; boxitvn.blogspot.com)