Khi biến cố vào ngày cuối tháng Tư năm 1975 xảy ra, nhiều trăm ngàn người Việt vội vã bỏ nước ra đi; rất nhiều người không biết liệu mình có được một nơi để sinh sống không? Thế nhưng, tất cả dường như không một ai thất vọng. Đa số người dân theo đạo Cơ đốc (tin vào Chúa Giê-su, vào Ba Ngôi Đức Chúa Trời) từ các quốc gia tự do đã đón tiếp người Việt tị nạn – sẵn sàng cung ấp nơi ăn, chỗ ở và hỗ trợ tài chánh lúc ban đầu để người Việt tị nạn gây dựng một cuộc sống mới. Tín đồ Cơ đốc đã học được bài học “Không chỗ cho Chúa” của hơn 2,000 năm trước nên đã mở rộng vòng tay nâng đỡ người Việt tha hương cần tìm một nơi ổn định. Tiến sĩ Ray Pritchard có bài viết phân tích về sự kiện “Không có nôi làm giường: Chúa của mọi hoàn cảnh”, để khích lệ mọi người nên có một chỗ trong trái tim khi đối diện với người đang cần một chỗ để sống!

 

Trong khi chuẩn bị cho bài viết này, tôi tình  cờ bắt gặp một tựa đề bài mà tôi nhớ mãi. Có người đã giảng về đoạn Kinh Thánh này với tựa đề “Phép lạ trên đường Máng Cỏ”. Tựa đề này rất hay và dễ nhớ, và cũng rất phù hợp vì quả thật đã có một phép lạ trên “đường Máng Cỏ” vào đêm Chúa Giê-su giáng sinh. Cảnh tượng được mô tả trong Lu-ca 2:7 quen thuộc đến nỗi chúng ta không thể nhầm lẫn được. Chúng ta gọi đó là máng cỏ, một hình ảnh tượng trưng cho sự ra đời của Chúa Cứu Thế, bằng tượng, tranh vẽ hoặc đôi khi là diễn viên đóng vai Giô-sép, Maria và Chúa Giê-su. Thường thì khung cảnh khá thanh bình, với Maria và Giô-sép nhìn Chúa Giê-su ngủ trong máng cỏ bằng gỗ sạch sẽ. Đôi khi có một ánh sáng rực rỡ phát ra từ hài nhi Giê-su. Rơm tươi mới, trên cao những vì sao lấp lánh, gần đó đàn gia súc và cừu nghỉ ngơi mãn nguyện và con lừa trung thành (hầu như luôn có một con lừa) nhìn hai người vừa được làm cha mẹ đang hạnh phúc. Và rất thường xuyên, những người chăn chiên và ba nhà thông thái (hoặc ba vua) cúi đầu trước Hài Nhi trong máng cỏ. Đó là một khung cảnh ngọt ngào và đẹp đẽ.

 

Nhưng khung cảnh yên bình không như những gì đã xảy ra đêm đó ở Bết-lê-hem. Nó không hề yên bình, nó không thể sạch sẽ như vậy, không có gì đẹp đẽ như chúng ta miêu tả, và không có lý

 

Không có nôi làm giường: Chúa của mọi hoàn cảnh do gì để tin rằng những người chăn chiên và Ba Vua đã từng nhìn thấy Chúa Giê-su cùng một lúc.

 

Vấn đề chính nằm ở một sự thật: Ngôi Hai Thiên Chúa từ trời xuống đất và được sinh ra trong một chuồng gia súc vì không còn chỗ trong quán trọ. Để giúp chúng ta suy nghĩ về sự thật này trong sự ra đời của Chúa Giê-su, chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ về ba câu hỏi: 1) Điều gì không thật với bức tranh này? 2) Tại sao Chúa lại cho phép điều đó? 3) Chúng ta học được gì từ điều đó? Theo quan điểm của chúng ta, Chúa Giê-su không nên được sinh ra trong một chuồng gia súc - nhưng Ngài đã được sinh ra như vậy. Chắc chắn đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên - mà là một thông điệp từ Chúa gửi đến tấm lòng chúng ta.

 

ĐIỀU GÌ KHÔNG THẬT TRONG BỨC TRANH NÀY?

Câu trả lời rất đơn giản: Chúa Giê-su không thuộc về nơi này. Ngài là Con của Đức Chúa Trời từ trời xuống. Ngài không đáng bị đối xử như một kẻ lang thang. Ngài xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất mà thế giới có thể ban tặng. Ngài từ trời xuống đất - và lại khởi đầu trong một chuồng gia súc? Làm sao điều đó có thể xảy ra?

 

Đức Chúa Trời có thể đã làm tốt hơn. Hãy suy nghĩ về điều đó một chút. Giả sử bạn có toàn quyền và có thể chọn thời gian, địa điểm và cách thức sinh con trai mình. Bạn có chọn để con mình được sinh ra ở ngoài trời, trong một chuồng gia súc không? Điều đó thật vô lý.

 

Vào thời Chúa Giê-su, Bết-lê-hem là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh của người Do Thái, một trong những thị trấn ít quan trọng nhất ở toàn xứ Giu- đa - chỉ nổi tiếng vì là quê hương của Vua Đa-vít.

 

Một phần của câu chuyện liên quan đến một người đàn ông tên là Caesar Augustus ở La Mã xa xôi, người (được Chúa thúc giục) đã ra lệnh tiến hành điều tra dân số để thu thuế trên toàn Đế chế. Cuộc điều tra dân số yêu cầu tất cả nam giới Do Thái phải trở về quê hương tổ tiên của họ để đăng ký. Vì Giô-sép là hậu duệ của vua Đa-vít, nên ông phải trở về Bết-lê-hem. Bà Ma-ri đang ở giai đoạn cuối thai kỳ khi họ đến đây. Chúa đã sắp đặt mọi thứ sao cho hoàng đế La mã ban hành sắc lệnh đúng lúc và đúng cách, để đúng thời điểm bà Ma- ri và Giô-sép đến Bết-iê-hem, để họ ở đúng nơi mà tiên tri Micah đã nói họ sẽ ở khi Chúa Giê-su ra đời (Mi-che 5:2). Tất cả “xảy ra” tưởng chừng như ngẫu nhiên nhưng thực ra là bàn tay của Chúa đang vận hành xuyên suốt lịch sử để hoàn thành mục đích của Ngài. “Nếu Chúa đã định, Ngài sẽ mở đường.”

Vào thời đó, việc đi lại rất khó khăn và nguy hiểm. Những tiện nghi sinh hoạt rất khó kiếm. Du khách cần sự an toàn và bảo vệ khỏi những tên cướp có thể tìm thấy trên mọi con đường. Một "quán trọ" chỉ đơn giản là một nơi có thể nghỉ ngơi an toàn qua đêm

 

Khi bác sĩ Lu-ca kể câu chuyện về sự ra đời của Chúa Giê-su, ông đã dùng từ về cơ bản có nghĩa là một phòng trọ. Đó là một "quán trọ" như thế, không còn chỗ cho vợ chồng Ma-ri, JGiô-sép vào đêm thánh ấy ở Bết-lê-hem.

 

Tại sao họ bị từ chối? Chắc chắn đêm đó quán trọ đã đầy. Có lẽ những người con cháu khác của dòng dõi Đa-vít đã đến đây để đăng ký dân số. Và chủ quán trọ không biết Giô-sép vì ông đến từ Na- xa-rét. Có lẽ vì họ nghèo, họ không thể trả tiền. Và có lẽ chủ quán trọ, thấy Ma-ri đang mang thai rất lớn, không muốn đuổi những khách hàng khác đi. Điều duy nhất chúng ta biết chắc chắn là không còn chỗ cho họ. Mọi thứ khác chỉ là suy đoán.

Chúa Giê-su xứng đáng được đối xử tốt hơn; Chúa có thể đã làm tốt hơn. Vậy tại sao lại xảy ra như thế này? Điều đó dẫn chúng ta đến câu hỏi thứ hai.

 

TẠI SAO CHÚA LẠI CHO PHÉP ĐIỀU ĐÓ?

Mặc dù chính tôi đã đặt câu hỏi này, nhưng tôi nghĩ nó chưa đủ mạnh. Chúa không chỉ đơn giản là “cho phép” Con Ngài được sinh ra trong một chuồng gia súc; chúng ta phải tin rằng Chúa đã “định” điều đó. Không còn chỗ trong quán trọ vì Chúa muốn như vậy. Nếu Chúa muốn theo cách khác, thì điều đó đã xảy ra theo “cách khác” rồi.

 

Để tìm ra câu trả lời, chúng ta hãy quay lại một chút. Giô-sép và Ma-ri đã đến Bết-lê-hem chỉ vài ngày trước khi bà sinh ra Chúa Giêsu. Chuyến đi dài 90 dặm hẳn rất khó khăn và nguy hiểm. Họ bị từ chối ở quán trọ, và đứa bé được sinh ra trong một chuồng gia súc—ngoài trời, trong cái lạnh, chắc chắn là có động vật ở gần đó. Họ không có sự riêng tư, không có vệ sinh, và rất ít sự bảo vệ khỏi thời tiết khắc nghiệt. Tại sao Đức Chúa Trời lại gửi Con Ngài đến thế gian như thế này? Trong bài giảng về đoạn Kinh Thánh này “Không có chỗ cho Chúa Cứu Thế trong quán trọ”, Charles Spurgeon đưa ra một số câu trả lời cho câu hỏi này.

 

Trước hết, Chúa được sinh ra như vậy để thể hiện sự khiêm nhường của Ngài. Không có gì phù hợp hơn với Chúa Cứu Thế hơn là được sinh ra trong máng cỏ, vì Ngài đã từ bỏ vinh quang của mình để mang lấy hình hài của một người tôi tớ.

 

Thứ hai, Ngài được sinh ra như thế này bởi vì Ngài là Vua của người nghèo. Người nghèo và những người bị ruồng bỏ biết Chúa Giê-su là một trong số họ bởi cách Ngài đến thế gian. Người nghèo trên thế gian biết rằng trong Chúa Giê-su, họ có một người bạn quan tâm đến họ.

 

Thứ ba, Ngài được sinh ra như vậy để những người khiêm nhường cảm thấy được mời gọi đến với Ngài. Chính cách thức Ngài được sinh ra - bị đuổi khỏi quán trọ, sinh ra trong chuồng gia súc

- là một lời mời gọi những người bị ruồng bỏ, bị ngược đãi, bị đối xử tệ bạc, bị lãng quên, bị bỏ qua, đến với Ngài để được cứu rỗi. “Chúng ta có thể run sợ khi đến gần ngai vàng, nhưng chúng ta không thể sợ hãi khi đến gần máng cỏ”. Vì Ngài được sinh ra trong chuồng gia súc, tất cả những người ngoài lề xã hội sẽ theo bản năng cảm thấy có mối liên hệ mật thiết với Chúa Giê-suVề Ngài, người ta đã nói rằng: “Người ăn uống với những người thu thuế và tội nhân”, “người này tiếp đón tội nhân và ăn uống với họ”. Ngay từ khi còn là một hài nhi, việc được đặt trong máng cỏ đã cho thấy Ngài là bạn của tội nhân.

Việc không có chỗ trong quán trọ hóa ra lại không chỉ là một chi tiết ngẫu nhiên. Thật vậy, nó là trọng tâm của con người Chúa Giê-su. Giờ đây khi chúng ta biết lý do Ngài đến, chắc chắn chúng ta sẽ nói: “Ngài phải được sinh ra như thế này. Không thể nào khác được.”

 

Đây là một sự Nhập Thể đích thực. Chúa đã đến thế gian theo một cách vô cùng bất ngờ. Đó là    ý nghĩa của Phi-líp 2:7 khi nói rằng Ngài “chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người”.

 

CHÚNG TA HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ ĐIỀU NÀY?

Thoạt nhìn, việc không có chỗ ở trong quán trọ có vẻ như là một chi tiết không đáng kể trong bức tranh lớn hơn. Nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng đó không phải là một chi tiết nhỏ đối với Ma-ri và Giô-sép. Việc bị từ chối ngay vào thời điểm đứa bé sắp chào đời chắc hẳn đã rất đau lòng. Sinh con trong chuồng gia súc chắc chắn đã thử thách đức tin của họ đến cùng cực. Ma-ri và Giô- sép - dù họ có sùng đạo đến đâu - cũng không thể nào lường trước được làm thế nào mà bước ngoặt “tiêu cực” này lại trở thành một phần trong kế hoạch của Chúa để mang Con Ngài đến thế gian. Họ có thể tin điều đó, nhưng họ sẽ không thể nhìn thấy trước được. Cuộc sống là như vậy đấy - chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, và nhiều điều chúng ta phải chịu đựng hoàn toàn vô nghĩa. Đôi khi chúng ta không hiểu được ý nghĩa của chúng trong nhiều năm sau đó. Và đôi khi chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được chúng. Trong những lúc như thế này, thay vì cố gắng giải thích những đường lối bí ẩn của Chúa, hay cố gắng dựa vào những gì mình biết về Chúa – rằng Ngài tốt lành, công chính và nhân từ, rằng đường lối của Ngài không phải là đường lối của chúng ta, rằng Ngài không bao giờ phạm sai lầm, và Ngài làm bất cứ điều gì Ngài muốn (Thi thiên 115:3). Tôi tìm thấy sự an ủi lớn lao trong thực tế rằng Đức Chúa Trời của chúng ta biết Ngài đang làm gì, và Ngài sử dụng mọi điều xảy ra với chúng ta để hoàn thành mục đích của Ngài trong chúng ta, qua chúng ta và vì chúng ta. Không có gì là vô ích. Điều đó đúng với Ma-ri và Giô-sép. Không có gì là vô ích - ngay cả việc bị từ chối vì không có chỗ trong quán trọ.

 

Thứ hai, chúng ta cũng học được rằng thế gian không có chỗ cho Chúa Cứu Thế. Giăng 1:11 nói rất rõ ràng: “Ngài đã đến trong xứ mình, song dân mình chẳng hề nhận lấy”. Thế giới đã không có chỗ cho Ngài thì giờ đây cũng không có chỗ cho Ngài.

 

Thứ ba, chúng ta biết rằng sự sỉ nhục của Ngài bắt đầu từ sớm và kéo dài đến tận cuối đời. Ngài sinh ra ở ngoài vì họ không cho phép Ma-ri và Giô-sép vào trong. Trong suốt thời gian thi hành chức vụ, Ngài nói với các môn đệ rằng: “Cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ nào để gối đầu” (Ma-thi-ơ 8:20). Ngài không sở hữu gì ngoài bộ quần áo trên người, và khi bị đóng đinh, lính tráng đã đánh bạc để giành lấy áo choàng của Ngài. Khi Ngài chết, họ chôn cất Ngài trong một ngôi mộ mượn. Chúa Giê-su không chỉ là một con người - Ngài là Con của Đức Chúa Trời - nhưng Ngài cũng không hề kém phần là con người. Sự ra đời của Đấng Cứu Thế đã phản ảnh toàn bộ cuộc đời Ngài. Ngài sinh ra bên ngoài quán trọ và chết bên ngoài tường thành Giê-ru- sa-lem (Hê-bơ-rơ 13:11-13). Ngài là một “người ngoài” theo mọi nghĩa - Ngài đến từ “bên ngoài” trái đất này, Ngài sinh ra “bên ngoài” quán trọ, và Ngài chết “bên ngoài” tường thành.

Thứ tư, chúng ta biết rằng những người theo

Ngài cùng chia sẻ số phận với Ngài. Chúng ta sống với Ngài, chịu khổ với Ngài, chết với Ngài, và trị vì với Ngài. Điều xảy ra với Chúa Giê-su cũng sẽ xảy ra với những người theo Ngài sớm muộn gì. Chúa Giê-su thách thức các môn đệ của Ngài như thế này: “Nếu ai muốn theo Ta, người ấy phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ta” (Mác 8:34).

 

LIỆU TRÁI TIM BẠN CÓ CHỖ CHO NGÀI?

Và như vậy là chúng ta đã đến hồi kết của câu chuyện. Chân lý vĩ đại nào ẩn chứa đằng sau những lời giản dị trong Lu-ca 2:7? Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng hóa ra lại có ý nghĩa to lớn trong câu chuyện Giáng Sinh. Những tấm biển “Hết phòng” được đặt ở đó vì lợi ích của chúng ta. Chúa muốn rằng sẽ không có chỗ ở quán trọ không phải vì lợi ích của Chúa Giê-su, mà là vì lợi ích của chúng ta, để chúng ta có thể học biết Chúa Giê-su là ai và tại sao Ngài đến. Chúa hoàn toàn có thể dành chỗ cho chúng ta.

Vì không có chỗ ở quán trọ, lời kêu gọi cuối cùng luôn là của mỗi cá nhân. Thế giới không có chỗ cho Chúa Giê-su. Bạn có dành chỗ cho Ngài trong trái tim mình không? Và Chúa Giê-su nói: “Hễ ai vì danh ta tiếp một đứa trong những đứa trẻ nầy, tức là tiếp ta; còn ai tiếp ta, thì chẳng phải tiếp ta, bèn là tiếp Đấng đã sai ta vậy”. Qua đó, nếu người tin và theo Chúa có sẵn một chỗ cho Chúa và khi cần dùng chỗ đó tiếp đón một người thì cũng được xem như làm cho Chúa vậy.

 

 

Theo Dr Ray Pritchard,

Oak Park, IL (Hoa Kỳ)