Lễ nghi rất quan trọng trong giao tiếp giữa con người với con người (Ảnh: pixabay)

 

 

 

 

Phần 6, Phần 7.

 

 

 

Lễ nghi rất quan trọng trong giao tiếp giữa con người với con người. Chúng ta không thể tự cô lập mình với thế giới - mặc dù đôi khi chúng ta muốn thế. Lễ nghi quyết định “bầu không khí giao tiếp”. Ví như trong buổi hẹn hò với một cô gái nên phải có hoa hoặc phải tỏ ra đặc biệt quyến rũ và ga-lăng...

 

 

 

Hãy tham gia vào Quy tắc Xã hội.

 

Nhiều người tin rằng chúng ta nên thẳng thắn, bộc trực, đi thẳng vào vấn đề, không giả dối hay quá sáo rỗng. Tuy nhiên, trên thực tế, điều này thật không dễ khi chúng ta muốn có được sự tôn trọng từ người khác, bất kể đó là khách hàng, bạn trai hay bạn gái, v.v.

 

 

Cho dù cảm xúc của chúng ta trong một hoàn cảnh nào đó như thế nào đi nữa, thì ta cũng nên thể hiện ra bằng một gương mặt vui vẻ và thân thiện. 

 

 

Từ để diễn tả cho hành vi này là "Lễ Nghi". Lễ nghi rất quan trọng trong giao tiếp giữa con người với con người. Chúng ta không thể tự cô lập mình với thế giới, và cần hiểu rằng lễ nghi quyết định “bầu không khí giao tiếp”. Ví như trong buổi hẹn hò với một cô gái nên phải có hoa hoặc phải đặc biệt quyến rũ và ga-lăng. 

 

 

Lễ nghi không hề sai! Ta phải mặc đồ cho gọn gàng, lịch sự. Ta tắm để thơm tho hơn. Ta cần cạo râu, dù đôi khi ta bỗng dưng lười biếng. Lễ nghi tạo nên một xã hội “văn minh”. Và đó cũng là trách nhiệm đối với xã hội.

 

 

Cảm giác, tâm trạng và cảm xúc của chúng ta thường không ổn định. Vì vậy, điều quan trọng là phải chú ý đến hành vi và ngôn ngữ của mình để tránh làm mất lòng người khác. Mọi người nên "lịch sự" ở một mức độ nào đó để tránh nói ra hoặc làm những điều mà mình có thể phải hối tiếc sau này .

 

 

“Thẳng thắn” thường là một từ dùng để bao biện cho sự chống đối. Một số người muốn nghe ý kiến ​​trung thực nhưng sẽ bị xúc phạm hoặc tổn thương nếu bạn nói ra sự thật. Một ý kiến ​​chân thành có thể khá thẳng thắn, nhưng cần cẩn trọng lựa chọn từ ngữ phù hợp. 

 

 

Lễ nghi không yêu cầu người đó phải là kẻ nói dối. Nếu ta không có gì tích cực để nói, ta chỉ cần trả lời "ngoại giao" một chút. 

 

 

Một người họ hàng xông vào phòng, ưỡn ngực lên và hỏi: "Bạn thấy cà vạt của tôi thế nào?” 

 

 

Thật sự nó khá xấu! Nhưng để tránh xung đột và để đáp lại việc anh ta đang tìm kiếm sự chia sẻ niềm vui cho món đồ của mình, một phản hồi vô thưởng vô phạt có thể là: “Chà! Nó chắc hẳn là khác biệt”. Anh ấy đã nghe điều mình muốn nghe và hiểu đó là lời tán thưởng. 

 

 

Cuộc sống cần có Lễ nghi! Nó sẽ dễ chịu hơn rất nhiều khi ta có thể thể hiện nét tinh tế, lịch sự - thông qua cách ăn mặc, ngôn ngữ, cách ứng xử lịch thiệp - phù hợp với cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Như William Shakespeare đã từng viết: "Thế giới là một sân khấu và tất cả dù nam hay nữ đều là chỉ là những diễn viên". 

 

Charles Callaci 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lễ nghi không yêu cầu người đó phải là kẻ nói dối. Nếu ta không có gì tích cực để nói, ta chỉ cần trả lời "ngoại giao" một chút. (ShutterStock)

 

 

-- - - - - - - - - -

 

 

 

 

 

Hãy cân bằng mọi khía cạnh trong cuộc sống của bạn.

 

Trong đời sống cá nhân, tôi thấy rằng việc cố gắng lắng nghe và thấu hiểu điều mà người khác đang chia sẻ và cảm nhận là rất quan trọng. Điều ấy giúp bạn trở nên tử tế với người khác và cả với chính mình. 

 

 

Trong công việc, bất kể việc nào tôi cũng luôn cố gắng làm hết sức mình. Tôi thấy mình cần làm thế vì người chủ, đồng nghiệp, khách hàng và chính bản thân mình. Bất kể làm việc gì, nếu bạn nỗ lực hết mình, ngoài việc giúp đỡ người khác, bạn sẽ có được sự tự tin và lòng tự trọng. 

 

 

Ngay từ nhỏ, tôi đã tiết kiệm một phần thu nhập của mình. Đối với tôi, điều quan trọng là có thể tự lập. Nhưng cũng cần cân bằng giữa việc tiết kiệm và đối xử tốt với bản thân, biết chi cho những thứ có ý nghĩa đối với mình, như du lịch chẳng hạn. Nghe có vẻ sáo ngữ, nhưng điều quan trọng là hãy cân bằng mọi khía cạnh trong cuộc sống của bạn. 

 

Linda Olds, Mississippi 

 

 

 

 

- -- - -- -- - -- - --

 

 

 

 

Giúp con có được quyết định đúng đắn.

 

Năm 1997, Ed và tôi chuyển đến Boca Raton, Florida để thuận tiện cho công việc của anh ấy. Các con gái của chúng tôi - Lauren 11 tuổi và Erica 9 tuổi - đi cùng chúng tôi.

 

 

Chúng tôi đã dạy các con giá trị của đồng tiền bằng việc cho chúng làm một số việc vặt phù hợp với lứa tuổi trong một vài năm. Các con kiếm được 50 xu mỗi tuần cho việc dọn giường của mình, cất dọn đồ chơi, bỏ quần áo bẩn vào thùng...

 

 

Mỗi bé có một con heo đất để đựng tiền mà mình kiếm được. Mỗi tháng, chúng tôi sẽ đếm số tiền tiết kiệm được và chia số tiền kiếm được ra thành 2 nhóm - một ít dùng để mua những món mà các con thích, phần còn lại sẽ được gửi vào tài khoản ngân hàng của con. Giá trị tuyệt vời là các con có thể thấy được tiền tiết kiệm ngày càng tăng lên, cũng như trải nghiệm được sự tự chủ trong chi tiêu đối với những món đồ mà mình muốn có. 

 

 

 

 

 

Điều quan trọng là hướng dẫn con đưa ra quyết định đúng đắn (Ảnh: MI PHAM/ UNPLASH)

 

 

 

 

 

Chúng tôi thường ăn tối và đi dạo dọc theo các nhà hàng và cửa hiệu lớn tại Công viên Mizner, Florida. Erica luôn mang theo món đồ yêu thích của mình là chú gấu nhồi bông tên là "Bear”. Bear được yêu mến trong nhiều năm và được cô bé trưng diện cho rất đẹp.

 

 

 

 

Erica luôn tiết kiệm tiền để mua quần áo cho Bear và đã mua cho chú gấu bông ấy rất nhiều thứ. Nhưng hôm đó, nhìn thấy một bộ trang phục quá ấn tượng, cô bé không thể rời mắt khỏi nó. Erica trao đổi rất lâu với chị gái Lauren và quyết định - Lauren sẽ cho em vay tiền để mua bộ đồ đắt tiền này cho Bear. Kế hoạch là Erica sẽ trả góp hàng tuần bằng số tiền mà cô bé kiếm được. Khi tôi nghe về điều này, tôi đã nói với Erica chúng ta nên có một cuộc nói chuyện về việc này vào buổi tối hôm đó.

 

 

Erica không hề hay biết, cô bé sắp dính vào một khoản nợ lớn. Erica không biết điều đó có nghĩa là gì. Vì vậy, nhiệm vụ của tôi là giải thích cho cô bé hiểu. Giá của bộ trang phục là 5 đô la. Erica không có số tiền đó để chi ra vào thời điểm ấy. Tôi giải thích rằng: Để trả lại tiền cho Lauren thì cô bé sẽ phải dùng hết số tiền làm việc vặt kiếm được của nhiều tuần.

 

 

Có lẽ sẽ mất gần ba tháng để cô bé có thể trả hết cho Lauren số tiền đã vay. Và vì vậy, cô bé sẽ phải sẵn sàng cho việc không còn tiền tiết kiệm, không mua đồ mình thích, sơn móng tay, kẹo hay bất cứ thứ gì mà cô bé ao ước. Liệu con có sẵn sàng làm việc đó chỉ để mua một bộ quần áo khác cho Bear không?

 

 

Tôi yêu cầu cô bé dành một chút thời gian để suy nghĩ về điều đó và gặp tôi khi có được câu trả lời. Hai ngày sau, Erica đến bên tôi và nói: “Mẹ ơi, con không muốn mua đồ cho Bear nữa đâu. Con thà tiếp tục tiết kiệm tiền để có thể mua đồ vào lần khác và dùng tiền kiếm được của con để mua những món khác rẻ hơn”.

 

 

Hướng dẫn ấy đã giúp con có được quyết định đúng đắn! Cô bé không muốn lâm vào cảnh nợ nần và phải nợ chị của mình chỉ vì một chuyện không đáng. Kể từ hôm đó, tôi biết con gái mình sẽ có những quyết định sáng suốt về tiền bạc. Cô bé sẽ hiểu mình cần tiết kiệm và chi tiêu thế nào. Và như một nguyên tắc, chúng tôi không tiêu tiền mà chúng tôi không có. 

 

 

Con gái tôi, Erica giờ đây đã là một phụ nữ có trách nhiệm về mặt tài chính, luôn có ngân sách chi tiêu rõ ràng, tiết kiệm và không mắc nợ!

 

Janice Clough, New York

 

(ntdvn.com - Hà Phương Theo The Epoch Times)