(Bài Viết Độc Quyền Báo Dân Việt - DÂN VIỆT News)
"Gió mùa thu Mẹ ru con ngủ, năm canh chầy thức đủ vừa năm..."
Vào thập niên 50 của thế kỷ trước, bài Tình Ca của cố nhạc sĩ Phạm Duy đã đưa tên tuổi của ông lên đỉnh cao bởi giọng hát điêu luyện của danh ca Thái Thanh truyền tải được tâm tư tác giả. Nhạc sĩ Phạm Duy thể hiện lòng yêu nước của mình qua ca từ bắt đầu bằng những lời ru đầu đời của mẹ:
“Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi Mẹ hiền ru những câu xa vời À à ơi! Tiếng ru muôn đời”.
Ngày nay người Việt ở khắp bốn phương trời, có nơi trải qua hai, ba thế hệ, nên tiếng Việt đôi khi không còn là “tiếng mẹ đẻ” hoặc chẳng phải là “tiếng nước tôi” nữa.
Bảo rằng không phải là “tiếng mẹ đẻ”, bởi vì lúc mẹ ẵm con thơ trên tay để dỗ ngủ, mẹ nhỏ nhẹ “Darling, let sleep well” hoặc “Chérie, dors bien” hay “Cariño, déjame dormir bien” thay vì “À ơi, ngủ đi con” - tức là tiếng mẹ đẻ của bé chẳng phải là tiếng Việt. Khi bé lớn, may ra bé còn bập bẹ ít tiếng Việt nếu gia đình bé không “mất gốc” bằng không thì tiếng Việt chẳng còn là gì đối với bé mặc dù trong huyết quản của bé vẫn là dòng giống Lạc Hồng Việt Nam.
Bảo rằng tiếng Việt chẳng phải là “tiếng nước tôi” đối với người Việt sinh sống tại bất kỳ phần đất nào ngoài lãnh thổ Việt Nam tất nhiên cũng đúng. Sanh ra, lớn lên hoặc định cư (sau khi dược chấp nhận là dân tị nạn hoặc di dân hợp pháp) chúng ta sẽ gọi “nước tôi” là nước mà mình đang mang quốc tịch hoặc là “thường trú nhân” - ít gì cũng đúng theo pháp lý, chứ không xem “nước tôi” là nước Việt Nam hình chữ S nữa. Đó là vấn đề “cứng” của pháp lý, nhưng còn tình cảm “mềm mại” rất có thể khác. Thí dụ, ai đó nhận diện bề ngoài của mình rồi buột miệng gọi mình là “người Việt Nam” - chẳng lẽ mình cãi mình là dân “Ozi” sao? Thôi thì, nếu còn quyến luyến về nơi chôn nhau cắt rốn, nơi có mồ mả ông bà tổ tiên, nơi còn bà con họ hàng chúng ta có thể gọi VN là “cố hương”, hay “xứ sở” nghe còn chút thấm đượm ân tình, biết ơn dòng tộc!
Mà đúng thật, Ông Trời hay Đấng Tạo hóa, chẳng muốn loài người sống vô ơn, quên gốc gác nên mới cho các nhà khoa học tìm ra DNA để truy nguyên được dòng giõi một người, để phân biệt được chủng tộc… Có nghĩa, nếu trong cơ thể mình có dòng máu Việt thì mãi mãi mình mang dòng máu Việt từ thế hệ này qua thế hệ khác, không bị thay đổi bởi môi trương, vùng đất sống, thực phẩm hấp thụ hay ngôn ngữ trên cửa miệng mình… mãi là người Việt theo huyết thống. Tới năm 1963, học thuyết về DNA mới bước vào thực dụng vì sau những năm đó con người đã có nhiều cách thức biến đổi bề ngoài để “vàng thau lẫn lộn”, chẳng hạn dân da vàng không hẳn là “dân tóc đen”, người mắt xanh vẫn có thể có màu da “xạm nắng”, người bản xứ Phi châu vẫn có thể có tóc mượt mà bạch kim thay quăn xoắn sát da đầu (nếu chịu tốn tiền để thay đổi)…
Với những lý do nêu trên, “Tôi yêu tiếng nước tôi” xin chuyển thành “Tôi yêu tiếng dân tôi” - dân ở đây có nghĩa là dân tộc, dòng tộc của chúng ta - để lạm bàn về ngôn ngữ Việt mà hiện nay đã có nhiều người khác chủng tộc Việt đang học. Người ngoại quốc học tiếng Việt nói rằng tiếng Việt dễ đọc nhưng nói khó và rất bối rối về nghĩa vì một chữ có thể mang nhiều nghĩa, và khi chữ này ghép với chữ khác thì “khó hiểu lắm”. Điều này khiến chúng ta nghĩ đến con cháu mình nếu sanh ra, lớn lên ở quốc gia ngoài nước Việt và không còn biết đến “tiếng mẹ đẻ” thì có lẽ cũng lúng túng như vậy. Các em bám lấy ngôn ngữ địa phương làm “sinh ngữ” và Việt ngữ trở thành ngôn ngữ trong nhà, nếu còn lý thú muốn nói tiếng của mẹ mình. Dân Việt mở mục “Tôi yêu tiếng dân tôi” với ước nguyện đóng góp một chút nào vào việc giữ cho ngôn ngữ Việt không bị mai một giữa vòng con cháu rồng tiên sinh sống bên ngoài Việt Nam. Mong rằng mục này được quý độc giả và nhất là Liên trường Việt ngữ ủng hộ. Nội dung như thế nào sẽ được trình bày trong số báo tới.
(Dân Việt)