Tản mạn cuối tuần

 

“Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người?”

 

 

Có người chỉ gặp một lần mà nên vợ, nên chồng. Có người đi qua nhiều lần, vẫn rời xa nhau vì chẳng thể tìm thấy một nửa thật sự của mình.    Dù là trọn vẹn hay dở dang, thì chỉ cần đã gặp nhau giữa cõi đời này – đã là duyên. Ấy vậy mà, có những người lại dễ dàng xóa sạch những kỷ niệm, như thể chưa từng có nhau, chưa từng đi qua đời nhau. “Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người?” – câu hát cất lên nhẹ nhàng mà khiến tim người nghe nhói buốt. Nó gợi về một cuộc tình đã xa, nơi chỉ còn một người còn nhớ, còn giữ, còn thương – còn người kia, có lẽ đã quên, hoặc cố tình quên.

 

Giữa đời sống bộn bề và mong manh, giữ vẹn một tình yêu dù đã mất không chỉ là hành vi của trái tim, mà còn là của lòng thủy chung, của đạo lý cảm xúc, của một vẻ đẹp nội tâm rất khó gọi tên. Có người cho rằng đó là phản bội hiện tại, là “đồng sàng dị mộng”, là làm tổn thương người bên cạnh?

 

Tôi không nghĩ vậy.

 

Tình yêu – vốn là mối dây liên kết giữa hai tâm hồn. Nhưng không phải lúc nào nó cũng bền lâu. Có những cuộc tình tan vỡ bởi thời gian, bởi hoàn cảnh, bởi khoảng cách, hay đơn giản – bởi một người không còn đủ yêu nữa. Vậy mà, giữa những đổ vỡ ấy, vẫn có người lặng lẽ giữ tình yêu trong lòng, như giữ một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy qua năm tháng. Không phải vì họ yếu đuối, mà vì với họ, tình yêu ấy là thật, là đẹp, là điều đáng để trân trọng.

 

Giữ vẹn một tình yêu không có nghĩa là níu kéo, không phải là sống mãi trong hoài niệm, càng không phải là phủ nhận hiện tại. Đó là khi một người chọn cách không phản bội cảm xúc của chính mình, không phủ nhận những tháng ngày từng rực rỡ, không nói xấu người đã từng thương. Họ âm thầm giữ lấy đoạn tình đã qua, như một phần không thể thiếu của hành trình trưởng thành – một thứ ký ức không phô trương, nhưng đủ để làm người ta biết mình đã từng sống, từng yêu.

Người giữ tình yêu như thế thường cũng là người chín chắn và giàu lòng vị tha. Họ hiểu rằng yêu một người không nhất thiết phải sở hữu người đó suốt đời. Họ thậm chí có thể mỉm cười chúcphúcchongười kiađược hạnhphúc, ngay cả khi hạnh phúc ấy không còn có họ. Như một lời thở dài nhẹ tênh "trong câu thơ của em, anh không có mặt”, hay “Tình ta như chuyện bướm xưa thôi”.

 

Họ không trách móc, không oán than, chỉ khẽ hỏi – như một tiếng vọng từ ký ức: “Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người?”

 

Câu hỏi ấy, thật ra không đòi câu trả lời. Nó chỉ như một lời thì thầm với chính mình – rằng từng có một tình yêu chân thật hiện diện nơi trái tim này. Mà thật, thì bao giờ cũng quý, ngay khi chỉ còn là kỷ niệm?

Giữa một thế giới mà mọi thứ có thể bị thay thế dễ dàng, bị quên lãng chóng vánh, thì giữ vẹn một tình yêu dù đã mất, là một cách để con người giữ lại "phần người" đẹp nhất trong chính mình.

 

Tình yêu tan vỡ không phải là kết thúc. Nó chỉ lặng lẽ tiếp tục theo một cách khác. Ta không sống mãi trong quá khứ, nhưng cũng không để quá khứ hóa tro tàn. Bởi ai có thể phủ nhận hoàn toàn ký ức, thì cũng có thể đánh mất luôn chính mình. Những ai cố xóa sạch hết những gì đã qua, đôi khi lại để "phần con" lấn át "phần người"?

 

Tôi nhớ về con chim Quốc – khi bạn tình mất đi, chim còn lại kêu "quốc quốc" hằng đêm thảm thiết đến khi chết theo. Hay loài chim yến – khi mất bạn đời, chúng bay mãi không dừng, cho đến khi kiệt sức, lìa đời. Những sinh vật bé nhỏ ấy, hóa ra, lại yêu sâu sắc và thủy chung hơn cả nhiều người? Một tình yêu bền bỉ, không thay lòng, đổi dạ, không gì thay thế được.

 

Bởi thế, tình yêu – dẫu đã chia xa – nếu từng là thật, thì vẫn còn đó. Như một nốt nhạc buồn ngân dài trong bản nhạc đời mình.

 

Giữ vẹn một tình yêu không phải để níu giữ người cũ, mà là để giữ lấy nhân tính, giữ lấy điều tử tế cuối cùng trong ta giữa một thế giới đầy đổi thay.

 

Và nếu một ngày nào đó, ta nhìn lại, ít nhất ta có thể mỉm cười mà không ân hận, vì mình đã yêu – và đã yêu bằng tất cả trái tim./.

 

 

Mùa Đông Úc châu, 2025

 

Phong Nguyễn ‎