(Bài viết và hình ảnh bên dưới là của tác giả Vinh Râu, được đăng trên trang facebook của tác giả tại địa chỉ:  https://www.facebook.com/profile.php?id=100048097861219Tác giả Vinh Râu hiện nay đang sinh sống và làm việc tại Sài gòn.)

 

 

 

 

 

 

Sáng nay, đọc phây (*) thấy nhiều người chia buồn trước cái chết của phu nhân tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, bà Mai Anh. Người Sài Gòn, người miền Nam vẫn ko (**) quên bà dù chiến tranh đã đi qua rất lâu.

 

 

Ông Thiệu, một nhân vật lịch sử của VN, một di sản của chiến tranh,  tác giả của một câu nói lừng danh về cộng sản, đã mất cùng với chế độ cộng hòa mà ông làm tổng thống. Giờ tới vợ ông.

 

 

Trong bão táp của chiến tranh tại miền Nam và Sài gòn, bà Thiệu đã cố gắng cho ra đời một bệnh viện điều trị miễn phí cho dân nghèo, cho những người chạy giặc, những người cùng khổ tứ xứ tụ tập về thành phố này những năm tháng đó. Bệnh viện được lấy tên là Vì Dân.

 

 

Tôi nghĩ, người Sài gòn nhớ bà cho đến lúc này, ko phải vì bà là vợ tổng thống Thiệu mà vì cái bệnh viện Vì Dân đó. Nó là tấm lòng của bà dành cho họ một thời. Trớ trêu là, trong số người tiếc nhớ bà Mai Anh hôm nay có những công dân Sài Gòn xưa kia quyết liệt chống chế độ Việt Nam cộng hòa của ông Thiệu.

 

 

Chiến tranh qua đi đã lâu , nhiều thứ đã bị tiêu hủy cùng nó, nhưng tấm lòng của bà thì mãi mãi còn lại.

 

 

Rất tiếc, sau khi đất nước thống nhất, những người cộng sản đã biến bệnh viện Vì Dân thành bệnh viện Vì Cán bộ, dù đổi tên là Thống Nhất nhưng chỉ dành riêng điều trị cho cán bộ, tầng lớp quan lại của chế độ mới. Dân thường đi chỗ khác chơi!

 

 

Một bệnh viện to lớn, hiện đại, đẹp đẽ, hoành tráng đã bị tước đoạt khỏi tay dân nghèo để trao cho cán bộ. Đó là ý nghĩa của giải phóng và cuộc cách mạng giai cấp mà chúng ta đang chứng kiến.

 

 

Chỉ vì phụ trách cái bệnh viện cán bộ ấy mà một ông bác sĩ giải phóng được phong anh hùng và được đặt tên đường.

 

 

Còn bà Thiệu, dù ko được phong anh hùng hay đặt tên đường nhưng khi bà chết, hàng triệu dân lành miền Nam đã nhỏ nước mắt tiếc thương bà, tưởng niệm bà. Những giọt nước mắt đó ko hề anh hùng nhưng đáng quý biết bao.

 

 

Vì đó là nước mắt xuất phát từ tấm lòng người còn sống dành cho một tấm lòng đã mất.

 

 

---   ---   ---   ---   ---   ---   ---   ---   ---   ---   

(Chú giải của DV)

(*) phây: lối đọc theo âm tiếng Việt của chữ “facebook” là “phây bóc”, đọc chữ đầu tiên “face” là “phây”

(**) ko: chữ viết tắt của “không” theo lối viết hiện nay ở Việt nam. [Tôi biết tác giả Vinh Râu không phải là người hàm hồ nhưng tác giả muốn viết thế này để “theo kịp hơi thở của thời đại”?]