Một phương tiện mới, kết hợp trí nhớ của nghệ sĩ với công nghệ hiện đại để truyền tải nghệ thuật, mang hơi thở cổ xưa vào vẻ đẹp hiện tại để có thể lưu giữ lại mãi mãi.
Bộ môn nghệ thuật mà nghệ sĩ người Canada TM Glass đang theo đuổi này có sứ mệnh mang lại cái đẹp cho một nhân loại đang dần bị trơ mòn về cảm xúc, trong một thế giới đang có quá nhiều vấn đề về môi trường và chính trị. Glass là người tiên phong trong một phương tiện nghệ thuật mới, kết hợp nhiếp ảnh với hội họa kỹ thuật số, đồng thời sử dụng các quan điểm nghệ thuật cổ điển mà đang rời xa khỏi xu hướng của nghệ thuật đương đại. Trong thế kỷ vừa qua, nhiều kiến trúc sư và nghệ sĩ cho rằng, vẻ đẹp không nhất thiết phải gắn liền với các tác phẩm nghệ thuật. Tuy nhiên, Glass và nhiều nghệ sĩ khác ngày nay tin rằng đã đến lúc làm sống lại gu thẩm mỹ truyền thống của cái đẹp. Và Glass đã lựa chọn những bông hoa làm chủ đề hoàn hảo cho nghệ thuật của mình. Anh nói:
“Hoa là những tạo vật đẹp nhất trên hành tinh này. Trong hàng ngàn năm qua, hoa đã là biểu tượng của tình yêu và hòa bình – mọi người đều thừa nhận vẻ đẹp của hoa. Là một nghệ sĩ, hiện nay tôi theo đuổi chủ đề này, với mong muốn có thể đóng góp chút gì đó đẹp đẽ cho thế giới”.
Tuy nhiên, tình yêu của nghệ sĩ với các loài hoa đã bắt đầu từ khi anh còn nhỏ, khi đến thăm ngôi nhà của bà ngoại đầy hoa hồng, mẫu đơn, hoa ly, hoa tigôn, tulip, thủy tiên và cây ăn quả. Nghệ sĩ nhớ lại:
“Khu vườn của bà tôi giống như một thiên đường nhỏ. Bà đã truyền cảm hứng cho tôi, để một ngày nào đó tôi có thể có một khu vườn giống như của bà”.
Phương tiện truyền tải nghệ thuật mới mẻ, độc đáo
Glass cũng thích chụp ảnh. Anh bắt đầu xây dựng một “khu vườn trong mơ” cho riêng mình từ một chiếc máy ảnh thô sơ có dung lượng 6 Megapixel – một chặng đường dài tới chiếc máy 100 Megapixel mà hiện nay anh đang sử dụng. Sở thích giản dị này sau đó đã biến thành đam mê nghệ thuật, khi anh kế thừa quan điểm của William Morris, một nhà thiết kế hàng đầu từ phong trào Nghệ thuật và Thủ công quốc tế ở Anh vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, người đã truyền cảm hứng cho nghệ thuật trang trí trở lại với những nghề thủ công truyền thống và vẻ đẹp cổ điển. Anh nói:
“Chúng ta cần những nghệ sĩ đòi hỏi từ bản thân mình sự hoàn hảo và tỉ mỉ mà các nghệ nhân truyền thống thường tự hào”.
Những bông hoa có thể rất đẹp khi cắm trong bình nhưng chúng không thể tồn tại lâu. Chúng đã ở đó, thay vì ở ngoài vườn, để hiến dâng vẻ đẹp cho chủ nhân. Vì vậy chúng xứng đáng được đứng trong những chiếc bình đẹp đẽ. Glass nói:
“Trong nhiều thế kỷ, các nghệ sĩ đã tạo ra những chiếc bình cắm hoa, thậm chí dùng cả ấm trà, bởi vì mọi người thích tôn vinh vẻ đẹp của hoa trong ngôi nhà của họ, hay ở nơi họ làm việc. Vì vậy, tôi đã đi tìm những chiếc bình đẹp nhất trên thế giới để đưa vào tác phẩm của mình”.
Sau khi chụp được hình ảnh của những chiếc bình vô giá từ Bảo tàng Toronto và Bảo tàng Hoàng gia, nghệ sĩ người Canada đã đến Anh để chụp những chiếc bình từ bộ sưu tập của Hoàng gia Anh. Trong khi Glass là người tiên phong trong phương tiện hiện đại này – khi sử dụng kỹ thuật số để pha trộn vẻ đẹp hoàn hảo của hoa với những bình hoa quý hiếm hạng nhất thế giới – thì cách tiếp cận của anh vẫn bắt nguồn từ trí tuệ và kỹ thuật cổ xưa.
Tiếp cận với nghệ thuật cổ điển
Glass bình luận về nghệ thuật hiện đại, rằng:
“Suốt 60 đến 100 năm qua trong lịch sử nghệ thuật, các nghệ sĩ hiện đại đã rời xa suy nghĩ về chiều sâu của ảo ảnh và ảo ảnh về chiều sâu. Con lắc đã lệch xa đến hết mức trong tranh nghệ thuật hiện đại, nơi hình ảnh đã bị phẳng hóa tối đa – nó chỉ còn đơn thuần là quét sơn lên lớp vải”.
Glass không chấp nhận loại phối cảnh “vô hồn’ đó. Ngay cả với phương tiện nhiếp ảnh, anh cho rằng đơn thuần nó cũng chưa thể lột tả cảm xúc của những người yêu hoa. Anh chia sẻ:
“Ý định nghệ thuật của tôi là ghi lại những kỷ niệm và giấc mơ về những bông hoa và những chiếc bình. Máy ảnh dù sao cũng chỉ là một cỗ máy, một thiết bị mà bị giới hạn trong cách nó có thể nhìn thế giới. Nhưng tâm trí con người có thể ghi lại ký ức của một hình ảnh hoàn toàn khác. Đối với những bức ảnh của tôi, tôi xử lý ánh sáng gần như theo cách mà một nhà điêu khắc làm, đó là xác định một hình dạng thông qua ánh sáng và bóng tối”.
Ở trường nghệ thuật trước đây, Glass may mắn được học với những giáo viên thành thạo nghệ thuật cổ điển, lịch sử và kỹ thuật, những người am hiểu các nguyên tắc cơ bản của ánh sáng, bóng đổ và bố cục, được cho là yếu tố quan trọng nhất của cái đẹp, nhưng đã bị mất đi trong vài thập kỷ qua. Anh phân tích:
“Một số người có thể từ bản năng mà nhận ra một thứ gì đó rất đẹp Đối với hầu hết mọi người, khi tiếp xúc với một thứ gì đó trong tự nhiên, như một bông hoa, một chiếc lá, một con chim hoặc một cái cây, đều khiến họ cảm thấy thoải mái về thể chất, tinh thần, cảm xúc và hạnh phúc. Lý do là vì tất cả các tạo vật thiên nhiên đã được tạo ra với “tỷ lệ vàng”. Tỷ lệ này đã được hồi sinh vào thời kỳ Phục hưng, và các nghệ sĩ và kiến trúc sư trong mọi thời đại – chẳng hạn như người Ai Cập cổ đại và người Hy Lạp cổ đại – đã luôn sử dụng tỷ lệ tự nhiên này”.
Glass cũng sử dụng nền đen cho tất cả các bức tranh, một kỹ thuật được sử dụng bởi các bậc thầy Hà Lan thế kỷ 16, 17 và 18. Anh giải thích:
“Khi vẽ những bông hoa và tranh tĩnh vật họ đã phát hiện ra rằng, nếu chúng có nền màu đen, thì màu sắc của hoa sẽ rất giống với những viên ngọc quý. Nói cách khác, đó là một cách rất mê hoặc để biểu hiện màu sắc”.
Tác phẩm thấm đẫm tâm hồn nghệ sĩ
Glass đã pha trộn một cách kỳ diệu công nghệ mới với lý thuyết nghệ thuật cổ xưa. Bên cạnh đó, còn một khái niệm truyền thống đặc biệt nổi bật, có thể làm sáng tỏ lý do đằng sau sự đặc biệt của những tác phẩm nghệ thuật của anh: Trong nhiều thế kỷ, chính là tinh thần chủ đạo của các nghệ sĩ hoặc nghệ nhân, cùng với quan điểm và tâm hồn độc đáo của họ, đã tìm đường đi vào các tác phẩm nghệ thuật. Glass cũng không nằm ngoài truyền thống này, khi anh dành trọn trái tim và tâm hồn cho mỗi bức tranh trong thời gian từ hai đến ba tháng. Anh chia sẻ:
“Mặc dù máy ảnh có thể ghi lại những chi tiết tinh tế nhất, nhưng nó vẫn không bao giờ hoàn toàn giống với ký ức của tôi về những bông hoa này. Trong mỗi bức tranh đều có trí nhớ và tình yêu của tôi dành cho những chủ thể này, vì thế nó trở nên rất riêng tư. Đó chính là sự hòa trộn trí nhớ của tôi về những bông hoa với bộ nhớ của máy ảnh”.
Theo bài của J.H. White / Magnifissance
Ảnh cung cấp bởi T.M. Glass