Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

 

Tôi mở cửa và thấy chính mình đứng bên kia - một bản sao hoàn hảo, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nhìn tôi. Hắn nói tôi đã mở sai cánh cửa, rằng có những điều tôi đã quên nhưng vẫn lặp đi lặp lại như một vòng xoáy không hồi kết. Sau lưng hắn không phải hành lang quen thuộc mà là một không gian méo mó, mơ hồ như chưa hoàn toàn định hình.

 

Hắn bảo tôi phải chọn - hoặc đóng cửa lại và tiếp tục quên đi, hoặc bước qua để đối diện sự thật. Tôi không biết sự thật đó là gì, chỉ biết rằng mình đã từng làm điều này trước đây. Và lần này, tôi chọn bước qua cánh cửa.

 

Tôi mở cửa.

 

Và tôi thấy chính mình đứng bên kia.

 

Không phải trong gương, không phải một bức ảnh phản chiếu qua lớp kính. Đó là tôi - một phiên bản khác, sống động đến từng đường nét.

 

Hắn đứng ngay trước ngưỡng cửa, quan sát tôi bằng ánh mắt mà tôi vẫn hay nhìn người khác. Sự bình thản đáng sợ toát ra từ hắn, như thể chuyện này đã được định sẵn từ lâu. Tôi không thể rời mắt khỏi hắn - khỏi chính mình.

 

Mọi thứ trên người hắn đều quen thuộc đến rợn người. Mái tóc đen hơi rối, chiếc áo sơ mi màu xanh than với hàng cúc lệch nhẹ một bên, đôi giày đã hơi sờn ở mũi - chẳng khác gì bộ đồ tôi đang mặc. Nhưng có một thứ… không giống.

 

Biểu cảm.

 

Hắn không ngạc nhiên. Không có lấy một chút bối rối hay sợ hãi như tôi lúc này. Hắn nhìn tôi như thể đã chờ giây phút này từ rất lâu, như thể tôi đáng lẽ phải biết hắn sẽ xuất hiện.

 

Tôi nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh.

 

“Anh là ai?”

 

 

 

Hắn nghiêng đầu, như thể câu hỏi đó thừa thãi. “Anh biết rồi còn gì.”

 

Cổ họng tôi nghẹn lại. Đúng, tôi biết. Nhưng tôi không muốn thừa nhận.

 

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu - phải chăng đây chỉ là một cơn mơ? Nhưng không, cảm giác chân thực đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim mình dồn dập trong lồng ngực, có thể cảm nhận mồ hôi lạnh đang rịn ra sau gáy.

 

Tôi lùi lại một bước.

 

Hắn bước lên một bước.

 

“Tại sao anh ở đây?” Tôi hỏi, cố gắng không để giọng mình run rẩy.

 

Một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn - nụ cười tôi vẫn hay dùng khi nắm chắc điều gì đó trong tay. “Vậy ra anh vẫn chưa nhớ ra.”

 

Nhớ ra? Nhớ điều gì?

 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi không hiểu hắn đang nói gì, nhưng tận sâu bên trong, có thứ gì đó đang quặn lên, như thể tôi đã bỏ quên một mảnh ký ức quan trọng.

 

“Tôi không hiểu.” Tôi nói, dù chính tôi cũng không tin vào điều đó.

 

Hắn im lặng, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi. Rồi chậm rãi, hắn quay người, chỉ vào khoảng không phía sau mình - nơi lẽ ra phải là hành lang quen thuộc của tòa nhà tôi sống. Nhưng bây giờ… không còn gì cả. Thứ tôi thấy không phải bức tường trắng cùng những cánh cửa khép hờ. Cũng không phải ánh đèn vàng nhàn nhạt của dãy hành lang chung cư. Mà là một không gian mơ hồ, méo mó, như thể thế giới ở đó chưa hoàn toàn định hình.

 

“Đây là đâu?” Tôi lắp bắp.

 

Hắn không trả lời. Hắn chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.

 

Như thể tôi phải tự tìm ra câu trả lời.

 

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

 

Không.

 

Tôi không nhớ.

 

Tim tôi đập mạnh. Một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng.

 

Hắn thấy tôi im lặng, chỉ khẽ thở dài. “Đó là lý do anh thấy tôi.”

 

Tôi nhìn hắn chằm chằm. “Anh là gì?”

 

“Anh.” Hắn đáp. “Nhưng không phải anh bây giờ.”

 

Tôi siết chặt nắm tay. “Ý anh là sao?”

 

Hắn chậm rãi tiến lại gần. “Có những chuyện đã xảy ra, nhưng anh không nhớ. Có những quyết định anh đã đưa ra, nhưng anh không nhận thức được. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại, như một vòng xoáy không hồi kết… và lần nào anh cũng chọn sai.”

 

Hắn dừng lại, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn chưa đầy một cánh tay.

 

“Nhưng lần này,” hắn thì thầm, “anh có cơ hội để chọn lại.”

 

Tôi nhìn hắn - nhìn chính mình. Hơi thở tôi gấp gáp, đầu óc quay cuồng. Tôi không hiểu hết những gì hắn nói, nhưng tôi biết một điều: Đây không phải một giấc mơ. Đây là thực tại, là một ngã rẽ mà tôi không hề hay biết mình đã đi qua.

 

“Anh phải chọn,” hắn nói. “Hoặc bước qua cánh cửa này, hoặc đóng nó lại.”

 

Tôi nhìn vào mắt hắn - đôi mắt của chính mình. Và tôi hiểu, nếu tôi đóng cửa lại, tôi sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình, tiếp tục quên đi tất cả. Nhưng nếu tôi bước qua… tôi sẽ đối diện với sự thật.

 

Tôi không biết sự thật đó là gì.

 

Nhưng tôi biết một điều: Tôi đã từng làm điều này trước đây.

 

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

 

Rồi tôi bước qua cánh cửa.