“Không còn ai, không còn ai…ta trôi trong cuộc đời”

 

Lời bài hát tưởng chừng giản đơn, nhưng khi chính bạn chứng kiến cảnh Ba/Mẹ mình ra đi, mới thấy câu hát ấy trở nên da diết, ám ảnh đến nhường nào.

 

Trôi trên dòng sông là trôi giữa một không gian nhỏ hẹp; còn trôi trong cuộc đời là lạc giữa biển người mênh mông, giữa vô định.

 

Tôi nhớ những ngày cuối cùng của Ba. Ông liên tục gọi:

- Mẹ ơi, Ba ơi, Ba Mẹ ơi!

Tiếng gọi khản đặc, như một đứa trẻ nhỏ lạc lối giữa chợ đời, không tìm thấy đường về nhà.

 

Một người đàn ông 92 tuổi, những phút cuối đời vẫn gọi Ba Mẹ mình – như cần nương tựa, như một linh cảm xa xôi rằng mình sắp được gặp lại đấng sinh thành nơi bên kia cõi người.

Nhìn Ông, tôi tự hỏi: Mình có đủ can đảm để sống một phút thôi

–chỉ một phút như những giây phút cuối cùng ấy của đời người không?

 

Không cần một ngày, một tháng, hay một năm – chỉ một phút sống trọn với sự thật, với nỗi mong manh, với tất cả những điều muốn nói mà chưa kịp nói…

 

Quanh nhà, thoảng lên một mùi kỳ lạ – không thể gọi tên, nhưng gợi nên sự chia lìa. Cứ dăm phút, Ba lại gọi: “Ba ơi, Mẹ ơi…” – tiếng gọi khàn khàn nhưng tha thiết, như vọng từ đáy lòng.

 

Ông cố nhướng đầu lên, như để đẩy âm thanh đi xa hơn, tròn đầy hơn. Nhưng dù gắng đến mấy, tôi vẫn nghe ra hơi thở đang cạn kiệt, sức cùng lực tận.

 

Trên màn hình máy theo dõi, nhịp tim hiện lên bằng những đường sin gấp gáp, bước nhảy xa và hạ thấp dần. Mỗi lần tim đập là một lần sự sống cố níu lại. Tôi cầm tay Ba, nhìn chăm chăm vào màn hình:

 

•Lần đầu: Nhịp tim bỗng trở thành đường thẳng.

 

•Lần hai: Máy nhảy lại hình sin có bước nhảy sát nhau… rồi lại đường thẳng.

 

•Lần ba: Cũng thế… rồi im lặng hoàn toàn cùng một đường thẳng nằm ngang.

 

 

Màn hình phẳng lì. Dòng sống ngưng hẳn.

 

Thân thể Ba vẫn còn ấm. Tôi đưa tay lên mũi Ba – không còn hơi thở. Tôi vạch mí mắt – đồng tử đã đứng. Ba đi!

 

Là người con được chứng kiến phút giây ba mình nhắm mắt xuôi tay, tôi mới hiểu rằng:

 

Cái chết không hề nhẹ nhàng. Và có lẽ, người sắp ra đi luôn có điều muốn nói – nhưng không kịp, hoặc không thể thốt nên lời. Nếu người con nào cảm, hiểu, và sống trọn được với điều chưa nói ấy – thì đó chính là chữ HIẾU NGUYỆN trong đạo làm con.

 

Thương Ba – một đời lận đận, cùng cực, gánh chịu bao cay đắng giữa dòng đời.

 

Mà tôi – đứa con của ông – đã có hơn 50 năm được sống cùng ông. Đủ để yêu thương, để ghi nhớ, để dằn vặt, để biết ơn và không ngừng học cách làm người. Xin dâng lên hương hồn Ba

 

 

NVP, 08/07/2025

 

Tái bút: Có một điều đặc biệt, trước khi Ba tôi mất. Căn nhà có một mùi kỳ lạ, chưa từng được ngửi bao giờ, mùi tỏa ra khắp các tầng lầu. Nếu gặp lại mùi ấy, thì có lẽ cũng là dự báo cho một người nào đó sắp ra đi.