Một bức tượng gần trung tâm du khách ở Orbost, Victoria. Nguồn: AAP / ADRIAN BLACK

 

 

VICTORIA - Ngành khai thác lâm sản bản địa của Victoria sẽ kết thúc vào ngày 1 tháng 1, sau khi chính quyền tiểu bang đưa ra lệnh cấm từ năm 2024 đến năm 2030. Các nhà bảo vệ môi trường hoan nghênh hành động này và cho rằng, đã đến lúc ban hành lệnh cấm khai thác rừng bản địa, không chỉ ở Victoria mà cả trên toàn quốc. Nhưng những người trong ngành nói rằng, họ đã bị bất ngờ và thông báo của chính phủ khiến họ không kịp chuẩn bị.

 

Trong các xưởng cưa và bãi chứa gỗ trên khắp Victoria, các hoạt động đang bị đình trệ.

 

Ông Dale Tiley sở hữu doanh nghiệp của mình trong hai thập niên, nối nghiệp cha và ông nội, vốn cũng làm việc trong ngành khai thác gỗ ở phía Tây Victoria.

Ông Dale Tiley nói "Tôi ủng hộ chuyện đó vì nó không chỉ là công việc, đó là một phần của cuộc sống của bạn, tôi cho rằng có chuyện đó".

"Tôi đã lớn lên từ nơi hoang dã kể từ đó tôi không thể nhớ, tôi luôn ngồi trên xe ủi đất đồ chơi hoặc chơi trong bụi rậm".

"Vì vậy, đó không chỉ là một công việc mà là một phần của tôi, là một phần của gia đình chúng tôi".

"Các con tôi cũng được nuôi dưỡng theo cách tương tự, chúng tôi đi lên bụi rậm, cắm trại và làm việc loanh quanh".

"Họ sẽ đến và xem xét công việc, tôi cho rằng đó là một phần DNA của bạn".

 

Ông cho biết, gia đình ông đã hoạt động quanh khu vực núi Cole từ đầu những năm 1900.

 

Nhưng ông nói rằng, với quyết định của chính phủ Victoria đưa ra lệnh cấm khai thác gỗ rừng bản địa, sinh kế đó hiện đã bị đảo lộn.

Ông nói "Tôi cảm thấy như mình sẽ khiến gia đình thất vọng, vì chúng tôi đã có kế hoạch về những việc cần làm, giống như có mảnh đất mà chúng tôi sẽ mua bên cạnh, nhưng chúng tôi đã không thể làm điều đó bây giờ, do có thể đã mở rộng trang trại của mình".

"Nỗi lo lắng lớn nhất của chúng tôi là những đứa trẻ, bạn luôn thích thiết lập chúng trong cuộc sống vì tất cả vẫn còn ở trường".

"Bạn cố gắng có một chút tài khoản ngân hàng và giúp đỡ chúng, nhưng nó làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn một chút".

"Tôi có một đối tác kinh doanh, anh ấy chỉ mới làm việc được 2 hoặc 3 năm".

"Chúng tôi thuê một bạn trẻ khác, người vừa xây dựng một ngôi nhà trên đường".

"Chúa cấm, nếu chúng ta phải hoãn anh ấy trong năm mới, đó sẽ là một quyết định khá khó khăn".

 

Vợ của ông, bà Kate Tiley nói rằng thật đau khổ khi thấy gánh nặng trách nhiệm đè nặng lên người chồng.

Bà nói "Có một chút cảm xúc khi xem anh ấy, bởi vì tôi biết nó luôn có ý nghĩa như thế nào đối với anh và đó có lẽ là mối liên hệ mạnh mẽ, mà anh ấy có với cha mình".

"Anh chịu trách nhiệm rất nhiều đối với những người khác, vì vậy gia đình chúng tôi và các công nhân của anh ấy, như anh nói, một trong số họ đang cố gắng chăm sóc gia đình và vừa vay tiền mua nhà, cũng như thực sự chịu trách nhiệm đó".

"Cũng không phải là anh sẽ không nói ra, nhưng mối liên hệ của anh với người cha, là điều cuối cùng mà anh có được".

"Họ khá thân thiết đặc biệt với người cha, vì vậy nhìn anh ấy trải qua tất cả những điều này, thật khó khăn về mặt đó”.

 

Được biết chính quyền tiểu bang đã cung cấp hợp đồng 5 năm cho những người thu hoạch VicForests, làm việc trong các dịch vụ quản lý hỏa hoạn.

 

Họ nói rằng đã đầu tư 1,2 tỷ đô la để hỗ trợ ngành công nghiệp, thông qua quá trình chuyển đổi.

 

Thế nhưng ông Tim Lester, từ Hiệp hội các nhà thầu Lâm sản Úc nói rằng, điều đó không giúp được gì nhiều cho các nhà thầu cộng đồng như ông Dale.

Ông nói Tim Lester nói "Chúng tôi đánh giá cao và thừa nhận các hợp đồng đặc biệt 5 năm, nhưng phần căn bản này chính phủ cần hiểu rõ và nhận ra giá trị của chính các doanh nghiệp đã thực sự bị ảnh hưởng, vì nó vượt quá nghĩa vụ hợp đồng của họ".

 

Trong khi đó bác sĩ Jack Pascoe, thuộc bộ tộc Yuin của người Thổ Dân, sống gần Công viên Quốc gia Great Otway của Victoria nói rằng, ông nhìn thấy cơ hội để hiểu rõ hơn về các hoạt động về rừng của người Thổ dân.

Ông Jack Pascoe nói "Cây cối là tất cả, chúng là những linh hồn cổ xưa và rất quan trọng để giúp chúng ta hiểu được Đất nước, nhưng cũng liên quan đến Quốc gia".

"Chúng hỗ trợ thực vật và động vật cùng vật tổ, chúng là một phần thực sự quan trọng trong các nhóm thực vật gia đình sống cùng nhau trên Quốc gia".

"Vì vậy một số loại cây nhất định, sẽ hỗ trợ các loài thực phẩm và dược thảo".

 

Bác sĩ Pascoe hy vọng ngoài lệnh cấm của Victoria, các nhóm bản địa sẽ tham gia nhiều hơn vào việc quản lý rừng bản địa.

Ông nói “Hãy nhìn xem, tôi nghĩ rằng chúng ta đã có một lịch sử ở tiểu bang này, có lẽ thực sự là ở đông nam nước Úc, trong việc quản lý tốt đẹp các khu rừng".

"Nó phụ thuộc khá nhiều vào việc khai thác gỗ rõ ràng, điều đó có vấn đề đa dạng sinh học quan trọng, các vấn đề cảnh quan, vì vậy tôi nghĩ đó là lý do tại sao chúng tôi đang xem xét lệnh cấm này".

"Tôi cũng coi đó là một cơ hội để vượt ra những giới hạn rõ ràng, đốn gỗ hay không và có thể tiến tới thực hành tốt hơn".

 

Được biết tiểu bang Victoria không đơn độc, trong việc cấm khai thác rừng bản địa trên đất công.

 

Tây Úc cũng sẽ cấm hoạt động này từ năm tới, cùng với Nam Úc và ACT, nơi không có lâm nghiệp bản địa trong khu vực pháp lý của họ.

 

Lãnh thổ Bắc Úc có một doanh nghiệp lâm nghiệp bản địa thuộc sở hữu của người bản địa, trong khi ngành công nghiệp này vẫn được phép ở Queensland, New South Wales và Tasmania, nhưng ngày càng có nhiều lời kêu gọi cấm trên toàn quốc.

 

Một phát ngôn viên của chính phủ liên bang cho biết, lãnh vực này có một số thách thức và chính phủ sẽ cập nhật ‘Tuyên bố Chính sách Lâm nghiệp Quốc gia hợp tác với các tiểu bang, vùng lãnh thổ và ngành công nghiệp.

 

Công việc của ông Dale Tiley và hai đồng nghiệp của ông, sẽ nằm trong số khoảng 2.600 việc làm bị ảnh hưởng bởi lệnh cấm của Victoria.

 

Một phát ngôn viên của chính phủ Victoria cho biết, Khoản Hỗ trợ Lâm nghiệp Cộng đồng sẽ giúp người lao động chuyển ra khỏi ngành.

 

Nhưng với ông Paul Beaton, đối tác kinh doanh của ông Tiley ở Tây Victoria nói rằng, ông đã không chuẩn bị sẵn sàng và vẫn chưa có kế hoạch kinh doanh sau ngày 1 tháng 1.

Ông Peal Beaton nói "Bạn làm gì, cho đến khi có lý do hoặc lựa chọn, rồi chúng ta phải làm gì?".

"Chúng tôi không có gì cả, chúng tôi bị bỏ lại, do được thông báo vào năm 2030, vì vậy chúng tôi có được 10 năm".

"Chúng tôi dự tính sẽ lên kế hoạch, sẽ có thể tạo ra thứ gì vào lúc đó, nhưng rồi họ thay đổi quá đột ngột.”