(Ảnh: The Epoch Times)

 

 

 

Cuộc chiến của Tổng thống Nga Vladimir Putin ở Ukraine là một nỗ lực liều lĩnh nhằm tạo dựng một Đế quốc Nga thế kỷ 21. Đây cũng là cuộc chiến dầu mỏ – hay chính xác hơn, là cuộc chiến tranh cướp tài nguyên năng lượng tại Ukraine.

 

Đế quốc Nga thời Sa hoàng và thời Liên Xô chủ yếu gồm những vùng lãnh thổ tự cung tự cấp, nơi sở hữu các nguồn tài nguyên và hàng triệu người cần thiết để xây dựng lực lượng quân sự hùng mạnh. Tuy nhiên, khi Liên Xô sụp đổ, Điện Kremlin đã mất đi khoảng một nửa dân số cùng một lượng đáng kể tài nguyên năng lượng và lương thực.

 

Nga, Ukraine, Belarus và Kazakhstan (tôi viết tắt là RUBK) sở hữu các nguồn tài nguyên địa chiến lược đủ để có được vị thế Siêu Cường toàn cầu. Tôi cho rằng cấu hình địa chính trị đã trở thành mục tiêu của ông Putin kể từ năm 2004.

 

 

Nga và Kazakhstan là các cường quốc năng lượng. Tuy nhiên, Ukraine mới là mảnh ghép quan trọng của RUBK: là người Slav (Xla-vơ), có năng lực sản xuất lương thực đẳng cấp thế giới (đặc biệt là ngũ cốc), và sở hữu nhiều tài nguyên năng lượng như than, dầu và khí đốt tự nhiên.

 

 

Nhìn lại ba thập kỷ qua. Quý vị có nhớ rằng những nhà phê bình chống Mỹ từng luôn nói rằng việc Washington chống lại cuộc xâm lược Kuwait của nhà độc tài Iraq Saddam Hussein là hành động ngụy trang mang tính tuyên truyền của đế quốc, nhằm mục đích chiếm giữ các mỏ dầu (thay mặt cho các công ty dầu mỏ phương Tây) không? Máu đổi lấy dầu. Những kẻ lập dị hay than vãn ấy [những nhà phê bình chống Mỹ] đã nhai đi nhai lại lời cáo buộc đó cho đến năm 2009, khi ông Barack Obama trở thành tổng thống Hoa Kỳ.

 

Năm 2023, chính phủ Iraq đã một lần nữa kiểm soát các mỏ dầu và khí đốt của họ.

 

Tuy nhiên, Điện Kremlin của ông Putin lại thoát khỏi những lời chỉ trích về việc tiến hành chiến tranh để đánh cướp tài nguyên.

 

Sự thật cho thấy ông Putin có tội. Ukraine có trữ lượng than cứng lớn thứ 6 thế giới. Ở phương Tây, những người theo chủ nghĩa khí hậu cấp tiến đã luôn la ó về việc sử dụng than, rằng than đang giết chết Mẹ Trái đất. Tuy nhiên, số liệu thống kê chính xác về việc sử dụng than và ô nhiễm cho thấy Nga và Trung Quốc độc tài đã đốt lượng than khổng lồ, đồng thời bỏ tù những người lên tiếng chỉ trích. Người ta hẳn sẽ nghi ngờ nếu ai đó nói rằng hai nước này không tài trợ [để bịt miệng] những người theo chủ nghĩa khí hậu.

 

Về phần Ukraine: Các mỏ than lớn nhất của nước này nằm ở khu vực Donbas. Đó là miền đông Ukraine – nơi mà Nga tuyên bố là lãnh thổ của người dân tộc Nga và hiện đang quyết liệt bảo vệ nó.

 

Những người theo chủ nghĩa khí hậu cấp tiến sẽ chỉ trích việc Moscow đổ máu để chiếm lấy than hay không? Chúng ta biết rằng họ sẽ không làm vậy. Nhưng sự thật là, hiện tại, Nga đang đổ máu để bảo vệ các mỏ than mà các nhánh quân của họ đã chiếm giữ.

 

Máu đổi lấy dầu: Các mỏ dầu và khí đốt của Ukraine nằm ở lưu vực Dnieper-Donetsk. Những khu vực đang bị Nga chiếm đóng này rất giàu các tài nguyên năng lượng quý giá.

 

Ukraine có các hoạt động sản xuất dầu và khí đốt ngoài khơi Biển Đen; các mỏ ngoài khơi có trữ lượng khá lớn. Một ước tính từ 5 năm trước cho thấy thềm Biển Đen của Ukraine có thể chứa hơn 2 nghìn tỷ mét khối khí đốt tự nhiên.

 

Tuy nhiên, khoảng 65% các mỏ khí đốt của Ukraine trong Vùng Đặc quyền Kinh tế Biển Đen (EEZ) lại nằm ngoài khơi bờ biển Crimea.

 

Máu đổi lấy khí đốt: Điện Kremlin đã xâm chiếm và sáp nhập bất hợp pháp Crimea vào năm 2014.

 

Trên thế giới, nhiều nhà ngoại giao và nhà bình luận ưu tú đã cho rằng để đạt được thỏa thuận hòa bình, Ukraine nên để Nga giữ Crimea.

 

Công thức hòa bình đơn giản đó không thỏa mãn được tham vọng đánh cướp tài nguyên của ông Putin.

 

Nếu thông tin gần đây về các hoạt động ở Biển Đen của Ukraine là chính xác, thì vào tháng 8 và tháng 9/2023, Ukraine đã bắt đầu các nỗ lực phản đối việc Nga chiếm đóng bất hợp pháp Vùng Đặc quyền Kinh tế Biển Đen của họ.

 

Một số hãng truyền thông đưa tin rằng lực lượng đặc nhiệm Ukraine đã chiếm lại ít nhất 4 giàn khoan dầu khí ngoài khơi Biển Đen từng bị Nga chiếm giữ. Những thông tin thú vị nhất đến từ tạp chí Offshore Oil and Gas và trang web OGV Energy (một trang tin năng lượng của Anh).

 

Trong một loạt hoạt động của các đội đặc nhiệm nhỏ, Ukraine đã chiếm lại một số giàn khoan ngoài khơi. Hai chiếc nằm cách cảng Odessa 70 km về phía nam là Petro Godovalets (còn gọi là B312) và Ukraine (B319). Hai giàn khoan khác, Tavrida và Syvash, dường như đang neo đậu gần bờ biển Crimea hơn.

 

Nga đã trang bị ở cả 4 giàn khoan này các sân bay trực thăng, radar và thiết bị trinh sát điện tử. Những giàn khoan này không còn khoan hay sản xuất nữa, và Nga không còn có thể sử dụng chúng được nữa. Chúng hiện đã trở thành căn cứ hoạt động tiền phương của Ukraine - có lẽ là nơi thực hiện các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái vào Sevastopol.

 

Tôi ấn tượng với các cuộc tấn công ngoài khơi của Ukraine, vì chúng rất giống với các hoạt động do lực lượng SEALS của Hải quân Hoa Kỳ thực hiện vào tháng 3/2003 khi họ chiếm giữ các cầu cảng chuyên dụng bốc dỡ dầu tên là Al Basrah Oil Terminal (ABOT) và Khawr Al Amaya Oil Terminal (KAAOT) của Iraq ở phía bắc Vịnh Ba Tư.

 

Tôi đã đến thăm ABOT vào năm 2005. Những lỗ đạn và vết tích đạn bắn trên các lối đi mà giống như mê cung và làm bằng kim loại tại đây khiến người ta có cảm giác về một ngày tận thế đã qua.

 

 

Quan điểm thể hiện trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.

 

 Austtin Bay

Austin Bay là một đại tá (đã nghỉ hưu) trong Lực lượng Dự bị Quân đội Hoa Kỳ, tác giả, nhà báo chuyên mục và giáo viên chiến lược và lý thuyết chiến lược tại Đại học Texas–Austin. Cuốn sách mới nhất của ông là “Cocktail từ địa ngục: Năm cuộc chiến định hình thế kỷ 21”.

 

(ntdvn.net)