Chiến tranh không gian trong tương lai sẽ là cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát và bảo vệ vệ tinh. (Ảnh minh họa, chụp màn hình video)
Vào tháng 12/2019, Hoa Kỳ đã chính thức thành lập một nhánh quân sự mới mang tên Lực lượng Không gian, bên cạnh Lục quân, Hải quân, Không quân, Thủy quân lục chiến và Cảnh sát biển. Sau đó, tất cả các cường quốc trên thế giới đều tuyên bố sẽ thành lập các cơ quan quân sự không gian có liên quan. Tuy nhiên, Lực lượng Không gian sẽ chiến đấu chính xác như thế nào, họ sẽ sử dụng vũ khí gì, họ sẽ chiến đấu chống lại ai và họ sẽ đạt được những mục tiêu chiến lược và chiến thuật nào?
Lực lượng Không quân và Không gian Hoa Kỳ tái cấu trúc cho cuộc chiến trong tương lai
Theo chuyên gia quân sự Hạ Lạc Sơn, cựu phi công Không quân Trung Quốc, cho biết trong ‘Diễn đàn Tinh anh’ rằng tại một cuộc hội thảo về chiến tranh của Lực lượng Không quân và Không gian được tổ chức tại Colorado, Hoa Kỳ, vào ngày 12/2 năm nay, đã tiến hành một đề xuất, một kế hoạch tái cấu trúc mang tên ‘Kế hoạch Tối ưu hóa Tái cấu trúc Cạnh tranh Đại cường’. Kế hoạch này có thể nói là đã điều chỉnh toàn diện Không quân Hoa Kỳ, từ cấu trúc lực lượng, phát triển trang bị đến mô hình tác chiến, tất cả đều đã thay đổi. Kế hoạch điều chỉnh này tất nhiên cũng bao gồm cả Lực lượng Không gian.
Hoa Kỳ đang xây dựng một hệ thống tác chiến toàn diện, bao gồm từ lục địa, đại dương, bầu trời đến không gian. Mỗi lĩnh vực đều có hệ thống vũ khí tương ứng, và Lực lượng Không gian đóng vai trò như chất kết dính cho toàn bộ hệ thống.
Ví dụ, dù tên lửa hay máy bay của bạn có mạnh đến đâu, chúng cũng chỉ là những vũ khí đơn lẻ. Để tạo ra khả năng đối đầu mang tính hệ thống, bạn cần kết hợp các hệ thống vũ khí khác nhau thành một thể thống nhất. Lực lượng Không gian, với hệ thống tình báo và các tài sản của mình, sẽ đóng vai trò kết nối thông qua các hoạt động như thu thập và phân tích tình báo, truyền thông, v.v., liên kết khả năng tác chiến của các lĩnh vực khác nhau thành một tổng thể thống nhất.
Nhiệm vụ chính của Lực lượng Không gian Hoa Kỳ là thu thập tình báo. Họ giám sát toàn bộ mặt đất, bầu trời và không gian, theo dõi từ giây phút đầu tiên tên lửa được phóng lên, dự đoán hành động của đối phương và hướng đến mục tiêu xây dựng một hệ thống hoàn chỉnh.
Mỹ không chú trọng nhiều đến việc phát triển vũ khí không gian, cũng không muốn kích thích các đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực này, do đó, nhiều kế hoạch hay công thức của Mỹ không nhấn mạnh đến vũ khí không gian hay cách tiêu diệt lẫn nhau trong không gian, kể cả việc tiêu diệt lẫn nhau trong không gian, hệ thống vũ khí, thiết bị, v.v., Mỹ không nhấn mạnh những điều này. Nhưng Trung Quốc và Nga rất coi trọng khía cạnh này, chúng ta có thể biết được điều này từ một số sự việc đã xảy ra trong lịch sử.
Nga từng phóng một vệ tinh được Mỹ quan sát thấy tách thành hai vệ tinh nhỏ hơn. Những vệ tinh này sau đó di chuyển đến gần các vệ tinh của Mỹ. Việc này cho thấy khả năng thực hiện hoạt động trinh sát hoặc tấn công của Nga.
Tương tự, Trung Quốc cũng từng phóng một tên lửa diệt vệ tinh để phá hủy một vệ tinh khí tượng cũ của chính họ. Hành động này đã tạo ra hàng nghìn mảnh vỡ trong không gian, trở thành rác thải vũ trụ và gây nguy hiểm cho các tài sản trên quỹ đạo của các quốc gia khác. Do đó, đây là một hành động đáng lên án và bị cộng đồng quốc tế chỉ trích.
Ông Hạ Lạc Sơn cho rằng Hoa Kỳ có khả năng tấn công trong không gian. Dựa trên nhiều chuyến bay của X-37B và một số thông tin được tiết lộ, chúng ta có thể đưa ra phán đoán về vấn đề này. Một số nhà phân tích phương Tây gọi X-37B là ‘tàu bay vũ trụ’, và một số thậm chí gọi nó là ‘máy bay chiến đấu vũ trụ’. Theo tôi, những cách gọi này có lý do của nó.
X-37B là một phương tiện bay rất đặc biệt. Nó có hình dạng tương tự như tàu con thoi Challenger trước đây của Hoa Kỳ, nhưng nhỏ hơn nhiều. Các nhiệm vụ không gian của nó kéo dài từ vài tháng đến vài năm, và trong những năm qua, nó đã thực hiện các nhiệm vụ không gian rất bí mật.
Chúng ta biết rất ít về X-37B. Một số thông tin được tiết lộ cho biết nó đang thực hiện một số thí nghiệm, bao gồm thí nghiệm về hạt giống và vật liệu, nhưng không bao giờ tiết lộ bất kỳ thí nghiệm nào liên quan đến mục đích quân sự. Tuy nhiên, dựa trên một số thông tin được Lầu Năm Góc công bố, có thể đoán rằng Hoa Kỳ cũng đang thực hiện một số thí nghiệm liên quan đến quân sự, bao gồm thử nghiệm hệ thống vũ khí định hướng năng lượng.
Hoa Kỳ không nhấn mạnh vào việc tiêu diệt mạnh mẽ trong lĩnh vực không gian mà nhấn mạnh vào chức năng trấn áp đối thủ, họ có thể tạo ra khu vực và thời gian nhất định trong không gian khiến tài sản trên quỹ đạo của đối thủ mất chức năng. Ví dụ, họ có thể làm gián đoạn chức năng giám sát hoặc liên lạc của vệ tinh giám sát, do thám hoặc liên lạc. Chỉ cần đạt được điều này, họ đã có thể đạt được mục đích mà không cần phá hủy vệ tinh.
Về khả năng X-37B phá hủy vệ tinh của đối phương, X-37B thể sử dụng tia laser và các phương tiện khác để vô hiệu hóa vệ tinh mà không cần phá vỡ thành mảnh vụn. Ví dụ, tia laser có thể làm hỏng cảm biến trên vệ tinh, khiến nó không thể hoạt động.
X-37B còn có một điểm đáng sợ hơn nữa, đó là khả năng cơ động trong không gian. Điều này khiến Trung Cộng vô cùng lo lắng và họ cũng đang thực hiện kế hoạch tương tự.
Trung Quốc có một phương tiện bay có hình dạng gần như giống hệt X-37B, nhưng liệu nó có sở hữu các khả năng tương tự hay không thì còn rất khó nói. X-37B có khả năng cơ động trong không gian, nghĩa là nó có thể di chuyển đến bất kỳ vị trí nào trong không gian mà không cần phải phóng lại từ mặt đất. Sau khi bay vào quỹ đạo, nó có thể điều chỉnh hướng bay để đến bất cứ nơi nào nó muốn. Khả năng cơ động trong không gian này vô cùng đáng sợ, vì nó cho phép X-37B tiếp cận vệ tinh hoặc tàu vũ trụ của đối phương và thực hiện các hành động tấn công.
Do đó, có thể nói X-37B xứng đáng với biệt danh "máy bay chiến đấu vũ trụ".
Các hình thức tác chiến của Lực lượng Không gian
Theo nhà sản xuất chương trình độc lập Lý Quân trong chương trình 'Diễn đàn Tinh anh', Lực lượng Không gian Hoa Kỳ có 5 hình thức tác chiến chính:
- Vệ tinh tấn công mặt đất: Vệ tinh có thể tấn công mục tiêu trên mặt đất bằng vũ khí laser hoặc thậm chí vũ khí hạt nhân. Loại vệ tinh này đóng vai trò như một nền tảng tác chiến, có khả năng tấn công các mục tiêu trên mặt đất.
- Vệ tinh chống tên lửa: Khi tên lửa, bao gồm tên lửa liên lục địa, bay đến, loại vệ tinh này có thể sử dụng vũ khí được trang bị để đánh chặn tên lửa. Nó cũng có thể kiểm soát vũ khí trên mặt đất, cung cấp cho chúng vị trí của tên lửa đối phương để đánh chặn.
- Tên lửa chống vệ tinh: Loại tên lửa này được sử dụng để tiêu diệt vệ tinh, có thể được phóng từ mặt đất hoặc từ máy bay chiến đấu.
- Vũ khí laser chống vệ tinh: Hoạt động tương tự như tên lửa chống vệ tinh, nhưng sử dụng vũ khí laser thay vì tên lửa.
- Vệ tinh chống vệ tinh: Loại vệ tinh này được trang bị vũ khí, có thể sử dụng laser để tiêu diệt vệ tinh của đối phương. Ngoài ra, nó có thể gây nhiễu vệ tinh của đối phương bằng cách phát sóng điện từ, khiến chúng hoạt động không hiệu quả. Loại vệ tinh này cũng có thể phóng các vệ tinh nhỏ để va chạm với vệ tinh của đối phương.
Chìa khóa cho chiến tranh không gian
Theo ông Thạch Sơn, biên tập viên cao cấp và nhà báo chính của The Epoch Times, trong ‘Diễn đàn Tinh anh’ cho biết, chiến tranh không gian trong tương lai sẽ không tập trung vào máy bay chiến đấu mà là nền tảng cung cấp thông tin.
Hiện nay, Hoa Kỳ đang tiến hành cải tiến và nâng cấp toàn bộ máy bay chiến đấu kiểu Mỹ cho Nhật Bản, Hàn Quốc và thậm chí cả Đài Loan. Một trọng tâm của việc cải tiến này là hệ thống thông tin liên kết dữ liệu của Hoa Kỳ. Hệ thống này cho phép máy bay chiến đấu có thể nhìn thấy bất kỳ mục tiêu nào mà vệ tinh của Hoa Kỳ phát hiện. Khi hệ thống thông tin này xác định mục tiêu tấn công, tất cả dữ liệu sẽ được truyền tải ngay lập tức đến máy bay.
Lợi ích của hệ thống này là gì? Trong tương lai, phi công máy bay chiến đấu có thể dẫn dắt một đội máy bay không người lái chiến đấu cùng, trở thành những máy bay chiến đấu phụ tá. Các loại máy bay không người lái khác nhau sẽ hỗ trợ phi công trong trận chiến, tạo nên một mô hình tác chiến hoàn toàn mới so với trước đây.
Vì vậy, nếu chiến tranh không gian xảy ra trong tương lai, nó sẽ chủ yếu là cuộc chiến giữa các phi cơ không người lái.
Theo bà Quách Quân, Tổng biên tập The Epoch Times, trong chương trình ‘Diễn đàn Tinh anh’, cuộc chiến tranh Nga - Ukraine đã cho thấy tầm quan trọng của máy bay không người lái và phương tiện không người lái trong các cuộc chiến tranh trong tương lai.
Chiến tranh Nga - Ukraine có thể chỉ là khởi đầu, mở ra tầm nhìn mới cho thế giới. Khi nói đến chiến tranh không gian, dù là tranh giành tài nguyên quỹ đạo hay chiến tranh vệ tinh, tất cả đều quyết định sự cạnh tranh và thắng thua của các phương tiện không người lái quân sự trong tương lai.
Lý do rất đơn giản, phương tiện không người lái chủ yếu hoạt động ở tầm xa, không thể sử dụng tín hiệu vô tuyến thông thường để điều khiển trực tiếp. Ngay cả khi các phương tiện không người lái sử dụng trí tuệ nhân tạo tiên tiến để thực hiện nhiệm vụ, chúng cũng cần truyền tải thông tin qua vệ tinh.
Bộ tư lệnh hậu phương cũng cần vệ tinh để xác định vị trí và hỗ trợ trao đổi dữ liệu cho các phương tiện không người lái thực hiện nhiệm vụ.
Khái niệm "phương tiện không người lái" trong bài viết này bao hàm rộng hơn nhiều so với máy bay không người lái hiện nay. Trong tương lai, một phi công có thể điều khiển hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm phi cơ không người lái chiến đấu trong phạm vi hàng trăm km. Chiều cao chiến đấu cũng không còn giới hạn ở vài chục nghìn mét như trước, mà có thể lên tới 200.000 mét, thậm chí dẫn đến một mô hình chiến tranh hoàn toàn mới.
Ngoài không chiến, phương tiện không người lái còn bao gồm tàu chiến không người lái trên biển và robot chiến đấu trên bộ. Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng hiện nay các quốc gia lớn trên thế giới đều đang phát triển loại robot chiến tranh này. Và robot chiến tranh cũng cần sự hỗ trợ của vệ tinh để thực hiện nhiệm vụ.
Do đó, trong chiến tranh tương lai, vệ tinh sẽ trở thành yếu tố quyết định, đóng vai trò then chốt và cốt lõi.
Vệ tinh quỹ đạo thấp (LEO) là loại vệ tinh tiên tiến nhất hiện nay, với độ cao từ 400 đến 2.000 km so với mặt đất. SpaceX của Hoa Kỳ là công ty dẫn đầu trong lĩnh vực này. Mỗi vệ tinh LEO của SpaceX chỉ nặng 250 kg, có giá thành 200.000 USD, cộng thêm chi phí phóng tổng cộng chỉ 600.000 USD.
Chi phí phóng một tên lửa Trường Chinh của Trung Quốc hiện nay lên tới vài trăm triệu USD, ngay cả khi mang theo hàng chục vệ tinh LEO, chi phí cho mỗi vệ tinh vẫn rất cao. Do đó, Trung Quốc, Nga, Nhật Bản và Âu Châu đang nghiên cứu các phương pháp phóng vệ tinh LEO với chi phí thấp.
Bất kể xét về mặt ứng dụng dân sự hay quân sự, Hoa Kỳ vẫn dẫn đầu về công nghệ vệ tinh LEO. Tuy nhiên, trong trường hợp xảy ra chiến tranh, các vệ tinh này sẽ trở thành mục tiêu tấn công chính và là tài sản không gian quan trọng mà các quốc gia cần bảo vệ.
Theo ông Thạch Sơn, vào cuối những năm 1970, sau khi bình thường hóa quan hệ với Hoa Kỳ, Trung Quốc đã cử đoàn đại biểu quân sự đầu tiên sang phương Tây. Khi đó, Bộ trưởng Quốc phòng Trương Ái Bình đã đến thăm trụ sở NATO.
Theo một số tài liệu nội bộ của quân đội Trung Quốc, trong chuyến thăm này, Trương Ái Bình được dẫn đến phòng quan sát vệ tinh của NATO. Nhân viên NATO hỏi ông muốn xem địa điểm nào. Trương Ái Bình yêu cầu xem khu vực biên giới Trung Quốc - Ấn Độ. Vệ tinh của NATO có thể nhìn rõ đến mức có thể nhìn thấy nhãn hiệu thuốc lá mà binh lính Ấn Độ đang hút trong chốt gác.
Sau khi trở về, Trương Ái Bình báo cáo trực tiếp với Quân ủy Trung ương rằng nếu Trung Quốc không bắt kịp tốc độ phát triển này, họ sẽ không thể chiến tranh trong tương lai. Lúc đó, Đặng Tiểu Bình nói rằng Trung Quốc hiện không đủ tiền để phát triển vệ tinh, nên tập trung vào phát triển kinh tế. Quân đội cần kiên nhẫn, chờ đến khi có tiền rồi phát triển sau. Tuy nhiên, sự kiện này đã khơi dậy ý chí quyết tâm của Trung Quốc, đặc biệt là Viện Khoa học Quân sự. Nhiều người trong viện nói rằng chỉ cần có tiền, họ sẽ có thể bắt kịp các nước tiên tiến.
Theo ông Thạch Sơn, hiện nay chính là thời điểm Trung Quốc đang nỗ lực thu hẹp khoảng cách với các nước tiên tiến trong lĩnh vực vệ tinh. Hoa Kỳ cũng đã nhận thức được vấn đề này.
Chiến tranh trong tương lai không phụ thuộc vào cỡ nòng pháo hay tốc độ di chuyển, mà là khả năng xác định mục tiêu chính xác và tính toán nhanh chóng. Tất cả những yếu tố này đều liên quan đến thông tin, và thông tin lại phụ thuộc vào vệ tinh.
Do đó, chiến tranh không gian trong tương lai sẽ là cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát và bảo vệ vệ tinh. Đây sẽ là một cuộc chiến tranh vô cùng thú vị.
(Theo Diễn đàn Tinh anh)
(ntdvn.net, Lý Ngọc biên dịch)