Nhóm Mardi Gras and Gay Solidarity Group  và những người biểu tình ở thành phố Sydney vào năm 1978. Nguồn: AAP / AAP/Lưu trữ đồng tính nữ và đồng tính nam Úc

 

 

AUSTRALIA - Rất nhiều điều đã thay đổi trong 50 năm qua đối với cộng đồng LGBTIQ+ tại Úc. Nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập SBS, chúng tôi nhìn lại cuộc đấu tranh của cộng đồng vì quyền bình đẳng và sự hiện diện.

 

Khi Jeremy Fisher mới chuyển đến Sydney, ông phải đi qua cửa Câu lạc bộ Gay Liberation của trường đại học nhiều lần trước khi lấy hết can đảm bước vào.

 

Lúc đó là năm 1973 và ông sợ bị 'lộ' khuynh hướng tình dục của ông, nhưng đủ can đảm để tìm kiếm những người như ông.

 

Đến từ thị trấn Kyogle ở phía bắc New South Wales, người đàn ông 18 tuổi này rất hào hứng với cuộc sống ở một thành phố lớn và cơ hội được gặp gỡ những người đàn ông khác cũng giống như ông

"Tham gia Gay Lib và các nhóm hoạt động, chúng tôi đã làm những việc mà chúng tôi gọi là Zaps, nơi chúng tôi lên xe buýt và hôn nhau, ôm nhau, điều này gây ra nhiều phản ứng khác nhau từ mọi người. Nhưng mục tiêu là cố gắng làm cho chúng tôi trở nên dễ thấy và khiến mọi người nhận ra rằng chúng tôi tồn tại. Điều đó có hiệu quả ở mức độ khác nhau. Ý tôi là, chúng tôi đã bị đuổi theo trên đường phố vài lần và mọi người có phần hung hăng, nhưng đó chỉ là một số điều chúng tôi đã làm."

 

Mặc dù rất phấn khích và mong đợi cuộc sống thành thị, Fisher cho biết mọi thứ trở nên u ám hơn đối với ông vào năm đó.

 

Kể lại năm đầu tiên học tại Đại học Macquarie, ông cho biết sự phấn khích của ông đối với cuộc sống thành thị nhanh chóng tan biến.

"Mọi thứ trở nên u ám hơn đối với tôi khi tôi thường đến thành phố, tới các quán bar đồng tính khác nhau, và tôi đã gặp một người đàn ông ở đó, người thực tế đã tấn công tình dục tôi. Không phải "thực tế", mà anh ta đã làm điều đó. Điều này khiến tôi cảm thấy trầm cảm, nghĩ rằng mọi thứ đang sai trái. Đây không phải là cuộc sống mà tôi nên sống. Vì vậy, tôi đã cố gắng tự kết liễu đời mình trong căn phòng đó. Tôi được một người lao công phát hiện. Tôi được đưa đến bệnh viện, và sau đó hiệu trưởng của trường về căn bản nói rằng tôi không thể quay trở lại trường trừ khi tôi đồng ý sống độc thân và từ bỏ đồng tính luyến ái."

 

Ông Fisher cho biết, đó không phải là điều ông muốn làm.

 

Thay vào đó, ông ấy đã hình thành một liên minh với các công nhân xây dựng đang làm việc tại công trình của trường đại học, những người đã bỏ phiếu phản đối cách đối xử bằng cách ngừng làm việc.

 

Cuộc bỏ phiếu phản đối đã dẫn đến lệnh 'pink ban' đầu tiên.

 

Đây là một loạt các cuộc đình công lao động, lấy cảm hứng từ phong trào môi trường với 'Green bans', và được dẫn dắt bởi công đoàn lao động nhằm ủng hộ quyền của người đồng tính.

"Bạn thường nghĩ rằng những người làm việc tại công trình xây dựng có thái độ khá cứng nhắc, khá nam tính trong cách họ nhìn nhận mọi thứ. Thế nhưng, khi họ được kể về người đàn ông bị đuổi khỏi trường một cách bất công chỉ vì xu hướng tính dục của ông ta, họ đã phản ứng rằng: "Điều đó không công bằng. Đó không phải là một ý hay." Và họ đã ủng hộ ông ấy, điều này thực sự đáng chú ý."

 

Mặc dù được ủng hộ, Fisher cho biết ban quản lý trường vẫn từ chối cho ông quay lại.

 

Nhưng ông vẫn tự hào về sự ồn ào mà họ gây ra.

"Vì vậy, theo nghĩa đó, chúng tôi đã không giành chiến thắng. Tôi không được phép quay lại trường đại học, nhưng vào thời điểm đó, sự việc đã gây ra rất nhiều xôn xao, vì đây là hành động công nghiệp đầu tiên nhằm ủng hộ quyền của người đồng tính."

 

Ông Fisher tốt nghiệp với tấm bằng sư phạm và theo đuổi sự nghiệp xuất bản, nhờ đó ông đã giành được huy chương Order of Australia vào năm 2017.

 

Nhưng cuộc sống lại trở nên đen tối với ông vào những năm 80.

 

Phóng viên 1: "Theo luật của Queensland, đồng tính luyến ái được phân loại là hành vi tình dục lệch lạc. Và điều đó khiến cộng đồng đồng tính của tiểu bang này nổi giận."

 

Phóng viên 2: "Sydney đôi khi được gọi là "thủ đô của người đồng tính" tại Úc, nhưng các luật chống đồng tính luyến ái vẫn còn hiệu lực ở đây, rất lâu sau khi chúng bị bãi bỏ ở Nam Úc và Victoria."

 

Vào thời điểm đó, đồng tính luyến ái vẫn bị coi là phạm pháp ở New South Wales, Queensland, Tây Úc và Tasmania, và cuộc khủng hoảng bệnh AIDS đang hoành hành ở Úc và thế giới.

"Đến năm 1982, đại dịch AIDS bắt đầu bùng phát. Và thế là có rất, rất nhiều người bạn đã ra đi theo nghĩa đó. Có thể nói, thập niên 80 là một khoảng thời gian vô cùng đau buồn khi quá nhiều người chết. Bạn liên tục tham dự tang lễ. Bạn chứng kiến những người vô cùng ốm yếu."

 

Đã mất đi quá nhiều người bạn thân trong nhiều năm, ông Fisher tự coi mình là người may mắn.

 

Ông nói rằng nếu không được trao cơ hội thứ hai, ông đã bỏ lỡ cuộc sống mà ông cho là tuyệt vời.

"Tôi hoàn toàn không cảm thấy tồi tệ về bản thân, và tôi nghĩ mọi người cũng không nên như vậy. Nếu họ đang cảm thấy như thế, thì họ cần tìm kiếm sự giúp đỡ để nhận ra rằng họ xứng đáng được tồn tại, và rằng họ không cần phải cảm thấy mình không nên tồn tại chỉ vì xã hội nghĩ rằng có điều gì đó sai trái với họ, hoặc gia đình họ nghĩ rằng có điều gì đó sai trái với họ, hoặc nhà thờ của họ nghĩ rằng có điều gì đó sai trái với họ."

 

Đối với Sallie Colechin, việc nhận ra khuynh hướng tình dục của mình đến vào khoảng 50 năm trước, khi cô tham gia một nhóm nữ quyền.

 

Lớn lên ở Sydney, nhiếp ảnh gia này cho biết tuổi thiếu niên của cô khá điển hình.

 

Năm 1975, cô tham dự Cuộc diễu hành Ngày Quốc tế Phụ nữ đầu tiên tại Sydney.

 

Cô cho biết chính điều này đã giới thiệu cô đến với một thế giới mới thú vị.

"Sau đó, chúng tôi quay lại Women's House ở Sydney và thấy một thông báo về bữa tối vào hôm đó với một nhóm phụ nữ ở Annandale. Vì vậy, chúng tôi quyết định tham gia, và trong bữa tối đó, chúng tôi nghe nói về Amazon Acres Women's Mountain Farm. Thế là chúng tôi nghĩ, "Ồ, chúng ta phải đến thăm nơi đó," và cuối cùng chúng tôi đã đi bằng chiếc Mini Cooper của tôi."

 

 

Trang trại chỉ dành cho phụ nữ, với chính sách "không đàn ông, không thịt và không máy móc", đã dạy Colechin những ý tưởng cấp tiến hơn nhiều so với những gì cô biết.

"Chúng tôi đã lái xe đến Amazon Acres khoảng ba lần trong năm đó, và tôi bắt đầu nhận ra rằng mình bị thu hút bởi phụ nữ. Tôi nói với bạn trai đầu tiên của mình rằng tôi muốn tạm dừng mối quan hệ, mặc dù điều đó không hoàn toàn đúng, nhưng mà tôi đã làm như vậy."

 

Sau khi tốt nghiệp năm 1976, Colechin và bạn gái đầu tiên của cô đã tham gia nhóm tổ chức Hội nghị đồng tính quốc gia lần thứ tư tại Sydney và Gay Solidarity Group.

 

Vào ngày 24 tháng 6 năm 1978, nhóm đã tổ chức lễ hội Mardi Gras đầu tiên của Úc.

 

Họ không ngờ rằng ngày đó sẽ trở thành một cuộc bạo loạn.

 

Sau khi nhận được một lá thư từ một nhóm ở San Francisco, những người vào thời điểm đó đang tổ chức các cuộc tuần hành vì quyền của người đồng tính tại Hoa Kỳ, Gay Solidarity Group đã bắt đầu lập kế hoạch.

"Và đó là để tổ chức cuộc diễu hành vào buổi sáng trên các đường phố Sydney nhằm lên tiếng về thực tế rằng chúng tôi không có quyền công khai về xu hướng tính dục tại nơi làm việc, cùng với diễn đàn thảo luận vào buổi chiều tại Paddington Town Hall, nơi các chính trị gia và luật sư có thể bàn luận về việc đàn ông vẫn bị coi là vi phạm pháp luật khi công khai xu hướng tính dục của mình. Việc bị sa thải khỏi công việc chỉ vì công khai giới tính vẫn là hợp pháp."

 

Vào buổi tối, họ lên kế hoạch tổ chức một buổi khiêu vũ ăn mừng trên phố và khuyến khích mọi người tham gia cùng họ.

 

Với một chút lo lắng, nhóm bắt đầu đi bộ xuống phố Oxford và kêu gọi mọi người ra khỏi quán bar và xuống phố — và nhiều người đã làm theo.

 

Khoảng 1.000 người, cả người đồng tính và những người ủng hộ, đã tham gia cuộc diễu hành vào ngày hôm đó.

 

Mặc dù có giấy phép diễu hành, Colechin cho biết cảnh sát đã ngăn chặn cuộc biểu tình, trước khi bắt giữ và đánh đập những người có liên quan.

"Họ không đeo số hiệu trên huy hiệu, vì vậy không thể xác định danh tính của họ. Và chúng tôi vô cùng lo lắng vì vào thời điểm đó, các thùng rác đều bằng kim loại. Chúng bị ném đi, mọi người bị kéo qua lại, bị đẩy vào xe cảnh sát. Một số người rất tuyệt vời, họ chạy ra ngoài trở lại. Nhiều người bị đập vào thành xe cảnh sát. Có rất nhiều hành động bạo lực. Cảnh sát rất hung hăng."

 

53 người đã bị bắt vào tối hôm đó.

 

Nhiều người đã bị phương tiện truyền thông công bố tên, địa chỉ và nghề nghiệp trong những ngày tiếp theo.

 

Nhiều người đã mất việc làm vì vụ việc này, trong khi những người khác, vì quá xấu hổ và sợ hãi khi bị phát hiện, đã tự tử.

 

Colechin và một nhóm người khác đã quyên góp tiền để bảo lãnh cho bạn bè của họ.

"Sau khi chứng kiến âm thanh hỗn loạn từ những chiếc thùng rác và cảnh mọi người bị ném vào xe cảnh sát, đó thực sự là một trải nghiệm đáng sợ. Và rồi chúng tôi phải dành cả đêm để xoay sở, bởi vào thời điểm đó không có điện thoại di động, không có máy ATM để rút tiền. Vì vậy, chúng tôi phải gom tiền từ nhà của mọi người, từ quỹ chung, từ tiền thuê nhà để đảm bảo rằng có thể bảo lãnh cho tất cả mọi người."

 

 

Nhìn lại gần 50 năm sau, Colechin nói rằng theo một số cách, trải nghiệm đó thật sự mang tính kết nối mạnh mẽ.

"Nhưng vì cuộc bạo loạn đó, chúng tôi thực sự đã đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau trong vài tháng tiếp theo. Đó là một khoảng thời gian đáng kinh ngạc, và tôi cảm thấy vô cùng tự hào khi được là một phần của nó."

 

Hiện nay, Colechin nói rằng cô ấy giữ khoảng cách với cuộc diễu hành Mardi Gras thường niên.

 

 

Đối với cô ấy, cảm giác cộng đồng xung quanh sự kiện này đã không còn tồn tại.

"Chắc chắn rằng cảm nhận của tôi về Mardi Gras vào những năm 2000 là nó có phần quá tập trung vào yếu tố thương mại, hơi quá thiên về tiệc tùng. Tôi nghĩ rằng khi chúng tôi tổ chức kỷ niệm 20 năm, nhiều người đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã đưa yếu tố chính trị trở lại vào cuộc diễu hành."

 

Với cô, điều quan trọng là mọi người không bao giờ quên được cảnh bạo lực đêm đó.

"Chúng ta vẫn thấy cảnh sát đối xử tệ bạc với đàn ông đồng tính, và đôi khi với cả phụ nữ đồng tính. Chúng ta thấy họ đối xử không đúng mực với người bản địa. Vì vậy, tôi không tin rằng lực lượng cảnh sát nên diễu hành dưới biểu ngữ của cảnh sát, trong bộ đồng phục, trong cuộc diễu hành Mardi Gras của chúng ta."

 

 

Khi Katherine Wolfgramme nói với gia đình rằng bà đang chuyển giới thành phụ nữ, bà cho biết họ không hề ngạc nhiên.

"Tôi luôn tin rằng mình là phụ nữ, ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi chưa bao giờ tin rằng mình là nam. Bộ não của tôi tin rằng tôi chính xác là một người phụ nữ."

 

Sinh ra tại Fiji vào năm 1972, Wolfgramme chuyển đến Úc cùng gia đình khi bà mới hai tuổi.

 

Khi còn nhỏ, bà đã bị trừng phạt vì thể hiện giới tính thực sự của mình.

"Tôi đã cố gắng nói với mọi người khi còn nhỏ, nhưng tôi bị trừng phạt vì nói rằng tôi thực sự là một cô gái. Vì vậy, tôi biết rằng mình phải đợi đến khi lớn hơn, và không ai thực sự ngạc nhiên khi tôi chuyển giới. Điều đó không gây sốc cho bất kỳ ai. Tôi nghĩ cú sốc lớn xảy ra khi tôi trở thành một cô gái xinh đẹp. Tôi nghĩ đó là lúc mọi người thực sự ngạc nhiên, bởi họ thường cho rằng điều đó sẽ không xảy ra."

 

Ở tuổi 18, bà bắt đầu sống với tên Katherine, rời khỏi nhà và chuyển vào một căn hộ tạm bợ ở trung tâm Melbourne.

 

Năm 1990, một chuyến đi đến Sydney để tham dự Sleaze Ball thường niên—một bữa tiệc hoành tráng của cộng đồng LGBTQ+ và sự kiện gây quỹ cho Mardi Gras—đã trở thành một cột mốc quan trọng đối với Wolfgramme.

"Đó là lần đầu tiên tôi thực sự thấy những người phụ nữ chuyển giới ăn uống công khai, cảm thấy an toàn và thoải mái khi mua sắm và làm mọi thứ khác. Nó giống như một thiên đường."

 

Chuyến đi đã khuyến khích bà tham gia vào hoạt động ủng hộ và nâng cao nhận thức của người chuyển giới, và bà đã dành 35 năm qua để làm điều đó.

 

Bà Wolfgramme đã tạo nên lịch sử vào năm 1997, với tư cách là người chuyển giới đầu tiên đổi tên hợp pháp ở Fiji, nhưng bà cho biết động lực của bà một phần là do tình yêu.

"Sau khoảng năm năm sử dụng hormone, tôi đã trở thành một cô gái trẻ xinh đẹp và gặp được một người đàn ông tuyệt vời. Ông ấy làm việc trong lĩnh vực quỹ đầu tư và đã khiến tôi say đắm, theo đúng kiểu một cô gái xinh đẹp. Lẽ ra tôi có thể rơi vào cảnh lang thang ngoài đường, nhưng điều đó đã không xảy ra. Tôi gặp ông ấy, và ông ấy muốn tôi cùng ông ấy đi du lịch, nhưng tôi không thể đi dưới cái tên nam giới vì tôi không muốn khiến ông ấy xấu hổ. Điều đó không phải vì tôi, mà là vì ông ấy và mối quan hệ của chúng tôi. Vì vậy, tôi đã phải quay lại Fiji để xin đổi tên thành nữ."

 

Quyết định liên hệ với chính phủ Fiji để thay đổi giấy tờ tùy thân, đầu tiên bà bắt đầu gọi điện đến đại sứ quán của họ ở Canberra.

 

Sau khi gọi điện hàng ngày, cuối cùng họ đã ngừng trả lời các cuộc gọi của bà.

 

Sau đó, bà bay đến Fiji, nhưng chính phủ từ chối gặp bà, khiến bà phải ở trong khách sạn nhiều tuần.

 

Một cuộc gọi đến người chú của Wolfgramme ở Fiji đã trở thành bước ngoặt quan trọng.

 

Nhờ các mối quan hệ của mình, ông ấy đã thu xếp một cuộc hẹn cho bà với một nhân viên trong chính phủ, và cuối cùng bà đã được phép đổi tên.

 

Bà ấy nói rằng có được sự ủng hộ từ gia đình ở Fiji không chỉ giúp bà có được một cái tên hợp pháp mới mà còn là một nguồn động viên to lớn trong suốt cuộc đời.

"Người chuyển giới là một phần của cuộc sống trong hầu hết các nền văn hóa Thái Bình Dương. Điều này không được khuyến khích, nhưng cũng không được đối xử như thể họ không tồn tại."

 

Bà Wolfgramme cho rằng các vấn đề như chứng sợ người chuyển giới trong các nền văn hóa Thái Bình Dương thường bắt nguồn từ quá trình thực dân hóa.

 

Bất chấp những nỗ lực từ một số nhóm nhằm làm suy giảm quyền của người chuyển giới, bà ấy vẫn lạc quan về những tiến bộ đã đạt được.

"Tôi đã quan sát chính trị và con lắc của chính trị, nó dao động sang trái, rồi sang phải và lại sang trái. Nó tiến lên bốn bước, rồi bên phải lùi lại hai bước, nhưng nó không bao giờ lùi lại bốn bước, chỉ lùi hai bước, rồi bên trái lại tiến lên thêm bốn bước, rồi bên phải lại lùi thêm hai bước. Vì vậy, ngay cả ngày nay, dù có JK Rowling, dù có Donald Trump, chúng ta vẫn tốt hơn nhiều so với 20 năm trước."

 

Trong phần hai, chúng ta sẽ lắng nghe ba người Úc nữa chia sẻ về cách định hướng xu hướng tính dục và giới tính của họ tại Úc, cũng như mọi thứ đã thay đổi ra sao trong vài thập niên qua.