Glenn Scott, nhóm cohealth Kangas. Nguồn: (SBS Dinham)

 

AUSTRALIA - Một chương trình túc cầu ở Melbourne đã có số lượng đội thi đấu gia tăng đáng kể, với thành viên là những người muốn tìm sự giúp đỡ, bao gồm người vô gia cư, có vấn đề sức khỏe tâm thần và khuyết tật. Trận cầu hấp dẫn hàng tuần đang trở thành cơ hội duy nhất để nhiều người từng bị cô lập do nghiện ngập có thể tái hòa nhập cộng đồng.

 

‘Bóng đá không chỉ là một trò chơi’. Đó là câu cửa miệng của nhiều người, và câu này rất đúng đối với "Kangas cohealth", một nhóm đa dạng những người chơi túc cầu Úc bao gồm nam và nữ đã trải qua tình trạng vô gia cư, sức khỏe tâm thần và khuyết tật.

 

Trận cầu hấp dẫn vào thứ Tư hàng tuần của họ không chỉ là cơ hội để chơi túc cầu theo luật Úc, mà còn là dịp để gặp gỡ nhau.

 

Beau Branch là một nhân viên giúp đỡ người vô gia cư từ tổ chức cohealth cho biết:

"Chắc chắn đó không chỉ là trò chơi túc cầu, môn thể thao này là một cánh cửa thực sự tốt, nó mở ra cơ hội để họ kết nối và hòa nhập với cộng đồng, và đó là một công cụ tuyệt vời để đưa họ tiếp cận dịch vụ y tế. Nhưng kết quả lớn nhất và tốt nhất là kết nối họ với các cơ hội việc làm."

 

Kangas cohealth được thành lập cách đây hơn 20 năm.

 

Tất cả các đội thi đấu đều mặc cùng một kiểu áo có in tác phẩm nghệ thuật của thổ dân, họ khoác thêm một chiếc áo cộc tay với màu áo thể hiện các cấp độ khả năng khác nhau. Và họ điều chỉnh các quy tắc - hầu hết các cầu thủ bị cấm xoạc bóng, và một lần chạm bị tính một điểm.

 

Gary Barnett, 52 tuổi, đã chơi túc cầu 14 năm:

“Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn và điều đã vực tôi dậy là trận đấu túc cầu và cricket vào thứ Tư hàng tuần, để giúp mọi người thay đổi. Chúng tôi là một câu lạc bộ tốt, một câu lạc bộ vui vẻ. Hồi mới bắt đầu, chúng tôi là câu lạc bộ tệ nhất nhưng giờ đây chúng tôi là câu lạc bộ tốt nhất.”

 

Bị khuyết tật bẩm sinh, Gary không thể đi làm và phải chật vật để trả tiền thuê nhà tư nhân trong khi chờ được chính phủ cấp nhà ở.

 

Ông nói rằng tình yêu thể thao đã đưa ông tiến về phía trước.

"Bởi vì nếu không có việc gì để làm, cuộc sống của bạn sẽ tệ hơn rất nhiềunếu bạn nghiện ma túy hoặc rượu. Nhưng nếu chơi thể thao thì bạn khỏe mạnh và có thể trải nghiệm thế giới xung quanh và hỗ trợ những người khác."

Gary là một trong 16 thành viên của đội túc cầu thường xuyên tham gia các trận đấu hàng tuần.

 

Beau Branch từ cohealth cho biết đây là một phần quan trọng của chương trình để bảo đảm họ giữ liên lạc với người chơi.

"Rất nhiều người trong số họ bị cô lập và tự vươn lên với những sự kiện này – họ ra khỏi đó, nỗ lực xây dựng mối quan hệ và sự tin tưởng."

 

Ông nói rằng cohealth cũng sử dụng các ngày tập luyện và thi đấu để kiểm tra sức khỏe những người dễ bị bệnh, vì đối với nhiều người, trận đấu gay cấn vào thứ Tư là tương tác xã hội duy nhất của họ.

 

Ông nói rằng kể từ khi có thêm các hạn chế COVID, số lượng đội chơi đã tăng đột biến, hơn gấp đôi kể từ đầu mùa giải.

"Đối với họ, tham gia thi đấu túc cầu là bước khởi đầu thực sự cho những điều lớn hơn và tốt đẹp hơn."

 

Glenn Scott là một người thổ dân Yorta Yorta sinh trưởng ở Broadmeadows, bắt đầu sử dụng ma túy và rượu khi mới 14 tuổi.

 

Ông đã đối mặt với giai đoạn tồi tệ nhất của mình sau sáu tháng ngủ trên đường phố Melbourne.

 

Sau ba chục năm nghiện ngập, ông được chẩn đoán mắc bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính. Vì vậy, ông quyết tâm cai nghiện.

 

Ông nói rằng môn túc cầu đang giúp xây dựng lại niềm tin và vị trí của ông trong xã hội.

"Khi ở trong thế giới ma túy, bạn không tin tưởng bất cứ ai, bạn đánh mất niềm tin vào mọi người. Vì vậy, khi bắt đầu cai nghiện, bạn phải xây dựng lại quan hệ xã hội của mình."

 

Beau Branch từ cohealth mô tả bước đầu tiên trong quá trình giúp đỡ.

 

Ông nói rằng một khi các cầu thủ biết và tin tưởng đội bóng thì họ có thể bắt đầu nói về việc kết nối với các dịch vụ y tế, việc làm và đào tạo.

"Khi nghe một cầu thủ nói, 'Chào Beau hay Jimmy, tôi không thể đến tập luyện. Tôi đã có một công việc hoặc tôi có một khóa học', điều đó làm tươi sáng cuộc sống của chúng ta, thật tuyệt chúng ta khi trở thành một phần của điều đó."

 

Gần đây, 10 cầu thủ đã rời đội do họ bắt đầu đi làm và đi học. Nhưng điều đó không phải là sự mất mát của đội, mà là một thành tích đáng tự hào.