Khoản một phần ba số người được chẩn đoán bị rối lọi ăn uống ở Úc là đàn ông. Nguồn: SBS

 

AUSTRALIA - Khoảng một phần ba số người được chẩn đoán mắc chứng rối loạn ăn uống ở Úc là nam giới, với hơn 300 ngàn người. Thế nhưng không phải lúc nào họ cũng tìm kiếm, hoặc nhận được sự giúp đỡ.Chứng rối loạn ăn uống đang ảnh hưởng đến quí ông tại Úc ra sao ?.

 

Frank đã ăn kiêng hạn chế trong nhiều năm, vì nghĩ rằng mình đang khỏe mạnh.

Khi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn ăn uống, anh ấy không tin rằng mình không khỏe.

 

Cách thức những người chung quanh phản ứng, cũng không giúp được gì.

Frank nói “Tôi nhớ bố tôi, khoảng một giờ sau khi mẹ tôi nói với ông ấy, rồi ông ấy đã lay tôi và nói, ‘con hãy ăn uống như một người bình thường”.

 

Một vài người bạn, người trong gia đình rồi những người thân hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng một số khác lại chẳng thông cảm chút nào.

Frank nói “Có nhiều người không hiểu hết, nhưng vẫn chấp nhận rằng đó là một căn bệnh và một thứ có thể sửa chữa được".

"Còn những người khác nói, ‘Điều đó không có thật, nó không tệ như vậy đâu".

 

Vào năm 2019, Tổ chức Butterfly ước tính rằng hơn 360 ngàn đàn ông Úc đang sống trong tình trạng rối loạn ăn uống.

Tuy nhiên các chuyên gia cho rằng, thiếu nhận thức, chẩn đoán sai và báo cáo sai, là một trong những lý do khiến mọi người nghĩ rằng, nam giới không mắc bệnh này.

Bà Louise Dougherty là Trưởng nhóm Chiến lược và Chính sách, tại Tổ chức Hợp tác Quốc gia về Rối loạn Ăn uống, hay NEDC.

Bà nói thật sai lầm khi cho rằng, chứng rối loạn ăn uống chỉ ảnh hưởng đến phụ nữ mà thôi.

Bà Louise Dougherty nói “Có một quan niệm sai lầm phổ biến trong xã hội rằng rối loạn ăn uống là một vấn đề phụ nữ, nhưng những gì chúng tôi biết là bất kỳ người nào thuộc bất kỳ giới tính nào, bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc đời, đều có thể bị rối loạn ăn uống".

"Chúng tôi thực sự biết rằng, một phần ba số người đã báo cáo các hành vi rối loạn ăn uống là nam giới”.

 

Còn Frank sử dụng khuôn mẫu, để biện minh cho hành động của mình ở một mức độ nào đó.

Frank nói “Tôi không biết rằng nam giới có thể bị rối loạn ăn uống, nhưng tôi cũng biết rằng bệnh này phổ biến hơn ở phụ nữ, nói chung là các cô gái tuổi teen có nhiều khả năng hơn những người khác".

"Tôi đã sử dụng các khuôn mẫu để biện minh cho những gì tôi đang làm và nói rằng, tôi không mắc chứng rối loạn ăn uống”.

 

Còn Sam là một bà mẹ có con trai mắc chứng rối loạn ăn uống.

Chính bà cũng gặp nhiều thử thách để chấp nhận, khi cậu con trai trẻ tuổi của bà được chẩn đoán.

Sam nói “Trong những ngày đầu, chúng tôi có lẽ không nận thức nhanh chóng như chúng ta nên làm, có thể là do bản thân chúng tôi không nhận thức được rằng, nó là một vấn đề quá nhiều ở các chàng trai trẻ”.

 

Bà cho biết, phải mất một thời gian để gia đình hiểu biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Bà nói “Chúng tôi đã mất một thời gian dài để chấp nhận rằng, một cậu bé luôn thích vận động, chơi thể thao rất giỏi và rất siêng học, tất cả những điều tốt đó, thế nhưng chúng tôi nhìn cậu ấy đang mắc chứng rối loạn ăn uống".

"Chúng tôi đã mất một thời gian dài, để thực sự coi điều đó là có thật và để có thể nói chuyện nầy với mọi người”.

 

Trong khi đó Hiệp hội chống Rối loạn Ăn uống Victoria, là một tổ chức phi lợi nhuận, cung cấp các dịch vụ hỗ trợ, thông tin và hướng dẫn cho những người bị ảnh hưởng.

 

Giám đốc điều hành Belinda Caldwell nói rằng, thiếu nhận thức có thể dẫn đến việc không khuyến khích nam giới tìm kiếm sự hỗ trợ.

Belinda Caldwell nói “Nam giới mắc chứng rối loạn ăn uống ít có khả năng tiếp cận điều trị hơn so với nữ giới mắc chứng nầy".

"Chúng ta biết rằng có từ 25 đến 30% dân số bị ảnh hưởng bởi chứng rối loạn ăn uống là nam giới".

"Một tỷ lệ nhỏ hơn nhiều, nam giới thực sự tìm đến để được điều trị”.

 

Bà cho biết nam giới có thể không biết được, chính mình mắc chứng bệnh nầy.

Bà nói “Do chúng tôi không trình bày chính xác chứng rối loạn ăn uống là khả năng xảy ra đối với nam giới, họ có thể đang trải qua các triệu chứng đau buồn của chứng nầy và thậm chí không gọi đó là chứng rối loạn ăn uống nữa”.

 

Còn bà Dougherty nói rằng, con số nam giới bị ảnh hưởng chứng bệnh nầy có thể cao hơn.

Louise Dougherty nói  “Thực sự chúng tôi nghĩ rằng, tỷ lệ nam giới mắc chứng rối loạn ăn uống thực tế có thể cao hơn nhiều, so với tỷ lệ là một phần ba, vì những lý do liên quan đến điều đó là khả năng báo cáo thiếu".

"Vì vậy, mọi người không cảm thấy thoải mái khi đến gặp chuyên gia y tế và nói về những gì họ đang trải qua, hoặc không nhận ra đó là một vấn đề, bởi vì họ không nhận được những thông điệp từ xã hội rằng, rối loạn ăn uống là điều mà nam giới có thể gặp phải".

"Chỉ gần đây, các nghiên cứu mới bắt đầu thực sự xem xét trải nghiệm của nam giới, cũng như trải nghiệm của những người có thể xác định là chuyển giới và đa dạng giới”.

 

Còn Frank tin rằng, nhận thức sai lạc về chứng bệnh nầy khi cho rằng nó không ảnh hưởng đến nam giới, khiến cho căn bệnh của anh kéo dài thêm.

Frank nói “Chắc chắn đó là một nhận thức rằng, ở nam giới nó không giống nhau".

"Rất nhiều người đã bỏ qua sự thật đó là một căn bệnh thực tế, rằng tôi có thể bị rối loạn ăn uống, thay vào đó chỉ cần bỏ qua nó".

"Tôi nghĩ điều đó chắc chắn, bởi vì tôi là một chàng trai và nó đã giúp cho bộ phận ốm yếu đó trong tôi, được củng cố nhận định về căn bản là kéo dài căn bệnh”.

 

Không chỉ những người bình thường có thể không nhận thức được rằng, nam giới cũng dễ mắc chứng rối loạn ăn uống như bất kỳ ai khác, bà Dougherty cho biết các chuyên gia chăm sóc sức khỏe, không phải lúc nào cũng hiểu đúng.

Bà nói “Yếu tố khác liên quan đến điều đó, là khả năng chẩn đoán sai hoặc chẩn đoán thiếu, bởi chính các chuyên gia y tế".

"Vì vậy, nếu họ cũng đang nhìn nhận vấn đề này từ góc độ rằng rối loạn ăn uống là vấn đề của phụ nữ, thì họ có thể ghi nhớ điều đó đối với người có mặt trong phòng chờ của họ và để mắt đến những dấu hiệu tiềm ẩn hoặc trong quá trình kiểm tra một cách chủ động”.

 

Còn Tiến sĩ Gemma Sharp là một nhà tâm lý học lâm sàng, người lãnh đạo Đơn vị Tìm kiếm Hình ảnh Cơ thể, tại Đại học Monash.

Bà nói rằng phương pháp kiểm tra rối loạn ăn uống nghiêng về phụ nữ, đó là một trong những lý do khiến nam giới bị chẩn đoán thiếu chặt chẽ.

Bà nói “Trong rất nhiều biện pháp kiểm tra chứng rối loạn ăn uống của chúng tôi, các câu hỏi đều hướng đến phụ nữ".

"Việc đó nói về chuyện muốn bỏ bữa, giảm cân và có một cái bụng phẳng cùng những thứ tương tự, nhưng chúng có thể không nhất thiết có ý nghĩa tương tự đối với nam giới, do họ có thể thực sự muốn tăng cân, cơ bắp hơn".

"Vì vậy, chúng tôi thực sự có thể bỏ sót các chẩn đoán ở nam giớ,i với các công cụ sàng lọc rối loạn ăn uống cũ của chúng tôi”.

 

Bà cho biết, việc nầy cũng có thể ảnh hưởng đến bất cứ cơ hội can thiệp sớm, vốn là điều rất quan trọng trong việc hồi phục.

Tiến sĩ Gemma Sharp nói “Ở giai đoạn phòng ngừa, chúng tôi thường nói về những lo ngại về hình ảnh cơ thể, tìm kiếm những dấu hiệu cảnh báo".

"Và tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải làm rõ những dấu hiệu cảnh báo trên phạm vi giới tính là gì".

"Bởi vì tôi nghĩ rằng, rất nhiều công việc phòng ngừa mà chúng tôi làm, là hướng đến các cô gái trẻ, ở tuổi vị thành niên vân vân".

"Tôi không nghĩ rằng chúng ta đã làm đủ công việc phòng ngừa cho các bé trai".

"Vì vậy, thậm chí có thể không nhận ra rằng những gì chúng trải qua, có thể gây hại như chứng rối loạn ăn uống sau này”.

 

Điều này có thể khiến nam giới bị cô lập, khiến họ không thể tìm kiếm sự giúp đỡ.

Khi được điều trị, Frank đôi khi là nam giới duy nhất, điều này khiến trải nghiệm của anh ấy càng trở nên khó khăn hơn.

Frank nói “Nhiều tuần trong các dịch vụ nội trú, tôi là nam giới duy nhất".

"Chứng kiến ​​điều đó khiến tôi cảm thấy mình là một kẻ kỳ quặc và có điều gì đó đặc biệt không ổn với tôi".

"Thông thường trong các dịch vụ cộng đồng hoặc tại bệnh viện, đối tượng chủ yếu là nữ".

"Vì vậy, nó sẽ kéo dài sự cô lập mà bạn cảm thấy là nam giới, lại là một nam giới duy nhất”.

 

Còn tiến sĩ Sharp tin rằng, nếu có thêm nhiều nam giới nhận thức được rồi lên tiếng và chia sẻ kinh nghiệm như Frank đã có, điều nầy sẽ giúp tìm kiếm việc giúp đỡ trở nên bình thường.

Tiến sĩ Sharp nói “Tôi nghĩ chúng ta cần thêm nhiều người đàn ông lên tiếng, những người đã từng trải qua cuộc sống về chứng rối loạn ăn uống, để chia sẻ câu chuyện của họ".

"Tôi biết đó là một điều rất đáng sợ phải làm, nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta đối mặt với nó thì nhiều người có khả năng sẽ tiếp tục".

"Chúng tôi chắc chắn đã thấy rằng, với các vấn đề sức khỏe tâm thần khác như lo lắng và trầm cảm và tôi muốn nghĩ rằng, chúng tôi đang làm tốt hơn ở đó trong việc mang lại cho nam giới sự hỗ trợ mà họ cần đến".

"Nhưng tôi nghĩ, nếu những người đàn ông có thể nhìn thấy một người giống họ, những người nói rằng họ mắc chứng rối loạn ăn uống và họ được hỗ trợ, thì tôi nghĩ họ có nhiều khả năng sẽ tiến lên”.

 

Với Frank, anh đồng ý rằng cần chấp nhận và hiểu biết thêm nữa về chứng rối loạn ăn uống, thì lẽ ra đã giúp đỡ cho anh nhiều hơn.

Anh nói “Tôi nghĩ rất khó để các ông nói về nó, vì số lượng quí ông ít hơn".

"Vì vậy tôi nghĩ, càng nhiều người nói về nó thì nó sẽ càng tốt cho mỗi người".

"Nếu có nhiều sự chấp nhận và thấu hiểu hơn, thì điều đó đã giúp tôi trên suốt cuộc hành trình”.

 

Được biết, nhóm của Tiến sĩ Sharp đã hợp tác với các chuyên gia khác, để phát triển một chatbot có tên Kit, nhằm cung cấp hỗ trợ miễn phí và bảo mật cho những người đang tìm kiếm sự trợ giúp.

Trong năm đầu tiên, Kit đã phản hồi cho hơn 20 ngàn người sử dụng.

Tiến sĩ Sharp nói “Dụng cụ Kit hoạt động 24/7 để trở thành tiếng nói của hình ảnh cơ thể tích cực".

"Nó được thiết kế cho những người thuộc nhiều giới tính, từ 13 tuổi trở lên".

"Lý do chúng tôi đồng thiết kế trên phạm vi giới tính là nhận ra rằng, bất kỳ ai cũng có thể bị ảnh hưởng bởi chứng rối loạn ăn uống, bất kể giới tính của họ và chúng tôi rất tự hào về Kit”.

 

Về phần mình, Frank hiện cố gắng để lan truyền việc nâng cao nhận thức về căn bệnh.

Anh nói “Ngày nay, tôi cố gắng cởi mở hơn với mọi người".

"Do tôi là một chàng trai mắc chứng rối loạn ăn uống, nên tôi lấy đó làm ví dụ để phá vỡ định kiến ​​và nói, ‘Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể giả định’, bởi vì bạn không bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra”.

 

Quí thính giả muốn tìm kiếm thông tin và hỗ trợ, cho các vấn đề về rối loạn ăn uống và hình ảnh cơ thể có thể liên hệ với Quỹ Butterfly, theo số 1800 334 67,3 hoặc tại trang mạng www.butterfly.org.au, hay Tổ chức Hợp tác về Rối loạn Ăn uống Quốc gia, tại nedc.com.au.