Damien Guerot đang lúc đi đến phòng tập thể dục với bạn mình thì cuộc tấn công Bondi Junction diễn ra. Nguồn: SBS
AUSTRALIA - Một trung tâm hỗ trợ cho người tị nạn cho rằng việc cấp thường trú nhân cho “anh hùng cột chắn- bollard man' người liều mạng bảo vệ người khác trong vụ tấn công ở trung tâm mua sắm Bondi, cho thấy hệ thống nhập cư ‘lũng đoạn’ ra sao. Mặc dù những người làm việc trong lĩnh vực nhập cư ủng hộ việc cấp thường trú nhân cho người đàn ông này, nhưng các tổ chức cho rằng hàng nghìn người đã đóng góp cho cộng đồng Úc đang chờ đợi thị thực không nên bị lãng quên.
Thường trú nhân, hay PR, là một quá trình lâu dài và có thể mất nhiều năm để một người nào đó có thể được sống ở Úc. Nó cho phép một người ở lại Úc vô thời hạn.
Có nhiều cách khác nhau để mọi người có được PR, thông qua công việc, kinh doanh hoặc bảo lãnh gia đình. Hoặc thông qua thị thực tị nạn và nhân đạo cho những người rời bỏ quê hương do bị đàn áp.
Ngoài ra, trong những trường hợp đặc biệt, Bộ trưởng Nội vụ có thể can thiệp.
Vụ đâm người hàng loạt vào đầu tháng 4 khiến sáu người thiệt mạng ở Bondi Junction Sydney đã gây chấn động cả nước.
Công nhân xây dựng Damien Guerot đang trên đường đến phòng tập thể dục cùng với bạn của mình.
Sau đó, công dân Pháp này nghe thấy có một người đàn ông đâm người, cả hai đã chộp lấy các cột chắn để ngăn kẻ giết người ra khỏi thang cuốn nhằm bảo đảm an toàn cho những người khác.
Hành động này được coi là anh hùng và ông Guerot đã sớm được Thủ tướng Anthony Albanese đề nghị cấp thường trú.
Quyết định này đã nhận được sự ủng hộ từ Lãnh đạo phe đối lập Peter Dutton.
"Tôi ủng hộ lời đề nghị hào phóng của Thủ tướng, chúng ta muốn những người tốt nhất đến đất nước chúng ta. Khi bạn nhìn hình ảnh của khách du lịch trẻ đó, một công dân Pháp đứng trên đầu thang cuốn, với cột chắn, liều mạng để bảo vệ người khác, anh ấy là hiện thân của tinh thần ANZAC. Chúng tôi mong muốn những con người, nhân vật đó ở đất nước chúng ta. Vì vậy tôi nghĩ đó là một lời kêu gọi đúng đắn từ thủ tướng và tôi rất vui ủng hộ việc này."
Hệ thống di trú 'phân biệt chủng tộc'?
Nhưng giám đốc điều hành của Trung tâm Hỗ trợ Người tị nạn, Kon Karapanagiotidis, nói rằng lời đề nghị này cho thấy hệ thống nhập cư 'lũng đoạn' đến mức nào.
Ông nói rằng mặc dù việc người đàn ông này được khen ngợi thật tuyệt vời, nhưng một người không cần phải trải qua tình huống nguy hiểm đến tính mạng mới có thể có được một cuộc sống an toàn ở Úc.
Kon Karapanagiotidis, giám đốc Trung tâm Nguồn lực Người tị nạn, nói "Chúng ta cần những người như thế ở đất nước này. Tôi rất vui khi anh ấy được đề nghị quyền thường trú nhân ở đây.”
“Ta không nên yêu cầu những người di cư và người tị nạn mạo hiểm mạng sống của họ để trở thành siêu nhân, tự đặt mình vào nguy hiểm, không theo một quy trình công bằng ở đất nước này.”
Nó cho thấy chủ nghĩa dân túy và hệ thống nhập cư bị phá vỡ, phải có những việc như thế này thì ai đó mới nhận được sự công bằng trong một quy trình".
Ông Karapanagiotidis đã làm việc trong lĩnh vực nhập cư hơn hai thập niên.
Ông nói rằng trong trường hợp này có sự tương phản với cách người ta nói đến nhân viên bảo vệ Muhammad Taha và có sự phân biệt chủng tộc.
Ông Taha đã bị thương khi giúp đỡ trong vụ tấn công Bondi Junction, nhưng người đàn ông Hồi giáo Pakistan đã nhận phản hồi chậm trễ từ Thủ tướng trước khi biết rằng ông cũng có thể nhận được thường trú.
Ông Karapanagiotidis nói rằng sự phân biệt chủng tộc này thể hiện rõ ở những người đã liều mạng trong các sự kiện trước đó, những người không phải là người da trắng hay gốc Âu Châu.
Ông Kon Karapanagiotidis nói “Chúng ta cần phải giải quyết thành kiến vô thức và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, thực tế là điều mà chúng ta không nói đến, trọng tâm của chính sách nhập cư của chúng ta cho đến ngày nay là cách tiếp cận không cân xứng, có tiêu chuẩn kép tùy thuộc vào màu da của bạn, bạn đến từ đâu và tôn giáo của bạn."
“Chính phủ Albanese xấu hổ khi cho Muhammad cách đối xử tương tự, đó là vấn đề phân biệt chủng tộc trong hệ thống nhập cư của chúng ta. Sự tùy tiện và tiêu chuẩn kép, với một người là người nhập cư da trắng, người còn lại là người da màu Pakistan, một người Hồi giáo.”
"Thật là kinh khủng khi thấy tiêu chuẩn kép ở đó. Và nó phơi bày sự phân biệt chủng tộc trong hệ thống của chúng ta".
Hassan Jaber đến Úc vào năm 2012 với tư cách là một người vô quốc tịch, không được coi là cư dân ở quê nhà Kuwait, gặp khó khăn trong việc tiếp cận giáo dục và chăm sóc sức khỏe.
Ông là một người cha đơn thân vẫn đang trong tình trạng visa lấp lửng. Ông luôn giúp đỡ mọi người trong đại dịch COVID-19 và làm tình nguyện viên trong các sáng kiến cộng đồng khác nhau dành cho người tị nạn và người nhập cư.
Ông là người sáng lập Công lý cho Người tị nạn, Jaber nói rằng những người tị nạn như ông chưa được công nhận vì những đóng góp của họ cho cộng đồng, kể cả trong vụ cháy rừng 'Mùa hè đen' năm 2019-2020..
"Chúng ta có rất nhiều người tị nạn trong trận cháy rừng, họ phục vụ cộng đồng và là những người xếp hàng đầu tiên cho đám cháy, họ tự đặt mình vào nguy hiểm, phải di chuyển bốn giờ hoặc năm giờ, một số người đi suốt 8 giờ đồng hồ chỉ để giúp đỡ trong vụ cháy rừng.”
“Sau đó, chúng tôi không thấy ai đề cập gì đến người tị nạn. Chúng tôi đã thực hiện rất nhiều chiến dịch quyên góp máu hoặc hỗ trợ cộng đồng, không ai đề cập đến điều đó."
Shankar Kasynathan là phó chủ tịch của Migrant Workers Centre và từng là người tị nạn Tamil.
Ông Kasynathan đồng ý rằng công dân Pháp đã nhanh chóng được cấp PR là điều tốt, nhưng nhấn mạnh rằng nỗ lực của người tầm trú và người xin tị nạn không nên bị lãng quên.
"Tôi nghĩ rằng điều quan trọng khi chúng ta nói về sự công bằng, hòa nhập và gắn kết xã hội ở đất nước này là chúng ta cân nhắc việc công nhận và tôn vinh tất cả người Úc.”
“Không chỉ những người mà chúng ta tùy ý chọn lựa theo cách nào đó, mà cả những người khác. Tôi nghĩ sẽ là một phản ánh tồi tệ với tư cách là một quốc gia, khi chúng ta có thể chọn một số người nhập cư thay vì những người khác.”
Sandra Elhelw là giám đốc điều hành của Hội đồng Định cư Úc.
Cô nói rằng nhiều người đóng góp cho nước Úc có thể không phải là thường trú nhân, như y tá và nhân viên chăm sóc người già.
Cô nói thêm rằng những người có thị thực tạm thời như ông Taha và ông Guerot lẽ ra phải nhận được PR sớm hơn.
"Họ đều là những người đang sống ở Úc và đóng góp cho đất nước này, đã định cư ở đất nước này một cách hiệu quả. Đáng lẽ họ phải có quyền thường trú sớm hơn nữa, không phải do quyết định của Bộ trưởng, mà vì hệ thống của chúng ta nên được thiết kế để mọi người có thể ở Úc vĩnh viễn khi họ quyết định sinh sống ở đây."
Bộ trưởng chỉ can thiệp vào tình huống đặc biệt
Trong một tuyên bố bằng văn bản, phát ngôn viên của Bộ Nội vụ cho biết họ không bình luận về các trường hợp riêng lẻ.
Họ nói thêm rằng các bộ trưởng thuộc Bộ Nội vụ có quyền can thiệp cá nhân theo Đạo luật Di trú năm 1958, cho phép họ cấp thị thực cho một người, nếu bộ trưởng đó cho rằng làm như vậy là vì lợi ích công.
Phát ngôn viên cho biết Bộ trưởng chỉ can thiệp vào một số lượng tương đối nhỏ các trường hợp có tình huống đặc biệt và ngoại lệ.
Họ không trả lời các câu hỏi về ưu tiên quốc gia và tôn giáo khi cấp quyền thường trú.