Ảnh: Catriona Stirrat (SBS)

 

 

Marissa Williamson-Polhman sẽ trở thành nữ võ sĩ bản địa đầu tiên đại diện cho Úc tại Thế vận hội. Từng trải qua cảnh vô gia cư từ năm 13 tuổi, Marissa muốn tận dụng sự thành công của mình để giúp những người khác suy nghĩ chín chắn hơn về những đứa trẻ của First Nations được nuôi dưỡng chăm sóc bên ngoài gia đình - và giúp những người khác có hoàn cảnh tương tự tìm thấy hy vọng.

 

Marissa Williamson-Polhman đang chuẩn bị cho một buổi tập ở phòng tập đấm bốc.

 

Người con gái 21 tuổi thuộc tộc Ngarrindjeri [[NAH-ren-jerry]] kiêu hãnh, nhớ về thời điểm cô đứng ở bước ngoặc lịch sử của cuộc đời cô.

"Ôi chúa ơi! Tôi lúc đó kiểu như khi bạn là một đứa trẻ và bạn nhìn thấy những vận động viên Olympic này trên TV - họ dường như quá xa tầm với. Việc bước ra võ đài như vậy và đưa tên của bộ tộc tôi lên bản đồ là một trong những thành tựu lớn nhất trong cuộc đời tôi."

 

Trong năm nay, cô sẽ bước lên võ đài ở Paris trong màu áo xanh lá cây và vang của quốc gia, và là một đại diện xuất sắc cho những người Bản địa .

 

Đối với Marissa, hành trình đến với quyền anh mới là nguồn cảm hứng thực sự.

"Là một người đã đi qua hệ thống chăm sóc nuôi dưỡng và sống qua nơi nhiều trung tâm khác nhau, và cũng là một người thường xuyên tái diễn lại tình trạng vô gia cư - tôi thực sự không nghĩ rằng mình sẽ đạt được bất cứ điều gì trong cuộc đời. Tôi tìm sự ẩn náu trong quyền anh. "Tôi chơi quyền anh vì cuộc sống của tôi bởi nó quá tệ. Và rồi đột nhiên cuộc sống của tôi bắt đầu trở nên tốt hơn và sau đó quyền anh trở thành thứ mà tôi nỗ lực để chỉ có giỏi mà thôi. Điều đó thể hiện ở việc tôi đủ điều kiện tham dự Thế vận hội."

 

Đối với cô gái 21 tuổi, đây là một phần tạo nên cô - và cũng chính là điều khiến cô trở thành nguồn cảm cho nhiều người khác có cùng hoàn cảnh tương tự như cô.

 

"Tôi đã sống vô gia cư từ năm 13 tuổi. Tôi nghĩ nên để mọi người nghe thấy điều đó và thấy tôi xuất hiện hết lần này đến lần khác mỗi ngày, thấy tôi đi qua cuộc đời của mình mỗi ngày như thế nào."

 

Cuộc gặp gỡ tình cờ với cựu quân nhân và huấn luyện viên quyền anh Kel Bryant đã thay đổi cuộc đời cô.

 

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thiếu niên, anh Bryant đã biết cô có một điều gì đó đặc biệt.

"Cô luôn sẵn sàng tiếp tục chiến đấu ngay cả khi bị đánh. Cô ấy không lùi bước. Và cô có điều gì đó ở để khi mặc dù bị áp lực nhưng cô vẫn không bị trúng đòn. Cô có thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra theo cách của mình. Vì vậy, tất cả những gì còn thiếu ở đứa trẻ non nớt đó, cơ bản chỉ là kỹ năng, là biết cách tung ra một vài cú đấm. Và tôi nghĩ: ôi, nếu cô rèn luyện chiến thuật của mình một chút, từng chút một, cô ấy thực sự có thể đi xa và đến nhiều nơi."

 

Marissa cho biết hoạt động cố vấn đã mang lại nhiều thay đổi.

"Bước vào phòng tập này là điều tuyệt vời nhất tôi từng làm. Có điều gì đó trong cách anh ấy nói chuyện - giống như những câu chuyện tình yêu của người Bản địa chúng tôi... chúng tôi gắn bó với nhau kể từ đó."

 

Chỉ trong 5 năm, Marissa đã trở thành ngôi sao đang lên trong môn quyền anh nghiệp dư của Úc, giành chức vô địch cấp Tiểu Bang và Quốc gia, huy chương vàng Thế vận hội Thái Bình Dương - và giờ là tấm vé tham dự Thế vận hội Thế Giới.

"Một ngày nọ, cô ấy nói với tôi, "Em thực sự muốn một cuộc sống tốt hơn". Và tôi nói. "Em có thể có được điều đó qua quyền". Tôi có thể cho rằng Marissa xuất hiện mỗi ngày. Chúng ta có những ngày tốt và xấu ngày nhưng cô ấy xuất hiện mỗi ngày."

 

Bryant không chỉ giúp Marissa trên võ đài.

 

Anh giới thiệu cô với một gia đình tại Câu lạc bộ Quyền anh Collingwood, giúp cô tìm một nơi an toàn để sinh sống - và cuối cùng là ngôi nhà của riêng cô.

 

Marissa nói rằng điều đó đã tạo ra sự khác biệt rất lớn.

"Tôi không có bất kỳ kỷ luật nào. Tôi không có bất kỳ kỹ năng sống nào vì thực sự không có ai chỉ dạy cho tôi như vậy. Tôi cũng không có hình mẫu hay ai đó luôn sát cánh bên tôi như cách cha mẹ thường làm."

 

Khi thành công đưa cô gái 21 tuổi sang một chương mới trong cuộc đời, nó cũng nêu bật sự tương phản rõ rệt về sự ủng hộ dành cho cô hiện giờ so với khi cô còn là một đứa trẻ Bản địa trong hệ thống chăm sóc.

"Đó là công việc của người lớn. Đó là việc người lớn đảm nhận trách nhiệm cũng như thực sự quan tâm đến trẻ em Bản địa trước khi chúng làm được điều gì đó; trước khi chúng bộc lộ năng khiếu và làm được điều gì đó ngoạn mục, làm được điều gì đó tuyệt vời. Chỉ cần có một người nào đó tin tưởng vào tôi. Hãy thử tưởng tượng nếu tôi có được điều đó ngay từ đầu thì tôi còn có thể làm được những gì."

 

Với sự chú ý của cả nước dành cho cô ở các trận thi đấu tại Paris, Marissa cho biết áp lực thành công có ảnh hưởng như thế nào đến cô.

"Nó vẫn chưa tác động mạnh đến tôi - thành thật mà nói dù sao thì tôi cũng chỉ đang đi trên một quỹ đạo. Đó là một quá trình hơi khó khăn. Tôi nghĩ có thể nó tác động đến tôi trong lễ khai mạc - hoặc khi tôi sắp sửa để bị đấm vào mặt trong trận đấu đầu tiên tại Thế vận hội. Vâng, còn hiện giờ thì nó vẫn chưa đánh trúng tôi."

 

Huấn luyện viên của cô, Bryant, nói rằng đây sẽ là một khoảnh khắc đáng tự hào.

"Khi cô ấy bước ra vào võ đài đó và ra đòn - thắng, thua hoặc hòa tôi đều sẽ rơi nước mắt. Tôi chắc chắn sẽ rất xúc động. Tôi sẽ ở đó. Đó sẽ là một khoảnh khắc tuyệt vời. Và Tôi biết cô ấy sẽ cống hiến hết mình - 100 phần trăm."