Hình chụp Emmie Phillips, ở thị trấn Jindabyne, đang trượt tuyết ở khu du lịch Perisher, ngày 18 tháng Năm, 2013. Nguồn: AAP Image/Perisher
AUSTRALIA - Mùa trượt tuyết đã chính thức khởi động trên trên dãy Alps của Úc từ cuối tuần rồi, với các điều kiện hoàn hảo cho những người yêu thích tuyết. Trong khi đây có thể là một khoảng thời gian đầy hứng khởi cho các doanh nghiệp nhỏ, vấn đề thiếu chỗ ở, dẫn đến thiếu nhân viên, đang đe dọa những kỳ vọng.
Thật là một thời điểm tuyệt vời để thỏa sức vui chơi trên các sườn núi.
Bao phủ bởi một lớp tuyết mịn, dày và tươi mới, đây là quang cảnh tuyết đẹp nhất có thể thấy ở Úc - và mùa tuyết mới chỉ bắt đầu.
Với một lượng tuyết lớn vào tuần trước, khu nghỉ dưỡng Perisher ở New South Wales đã trở thành một thiên đường của những người trượt tuyết.
Một khách du lịch chia sẻ cảm xúc.
"Tôi lái xe đến đây đêm qua, tuyết thật tuyệt!"
“Cảm giác tuyệt vời, không thể đòi hòi gì hơn cho một khởi đầu của mùa đông tuyệt vời này.”
"Ở đất nước của tôi không có tuyết, nơi này có tuyết, tôi rất thích!"
Theo Quản lý khu nghỉ dưỡng Perisher, Belinda Trembath, vì thời tiết rất tốt nên họ quyết định mở cửa sớm hơn thường lệ một tuần, để tận dụng tối đa.
"Tuần trước chúng tôi có tuyết rơi, và chúng tôi không thể bỏ qua cơ hội mở cửa vào thứ Sáu, các điều kiện cho tuyết đơn giản là tối ưu trong suốt cả tuần, vì vậy chúng tôi đã bắt đầu vận hành vào thứ Sáu. Tất cả khách của chúng tôi đã đến vào thứ Bảy, và đó là một khởi đầu vô cùng tuyệt vời."
Bà Trembath thừa nhận những khó khăn trong hai năm bị ảnh hưởng bởi đại dịch, đối với kỹ nghệ du lịch ở đây.
Bà nói rằng mùa tuyết này là sự khởi đầu của quá trình phục hồi lâu dài.
"Chắc chắn là vài năm khó khăn, nhưng chúng tôi thực sự kỳ vọng một sự phục hồi tuyệt vời, và chúng tôi cũng rất hài lòng vì đã khởi động quá trình đó với việc mở cửa sớm hơn, đặc biệt là đối với cộng đồng của chúng tôi, nơi mà rất nhiều nhà cung cấp dịch vụ lưu trú dựa vào tuyết và những người khách quay trở lại để hỗ trợ các doanh nghiệp nhỏ. "
Đây là mùa trượt tuyết đúng nghĩa đầu tiên trong hơn hai năm, nên các doanh nghiệp, đương nhiên, rất muốn tận dụng cơ hội.
Lượng tuyết thì lớn, khách du lịch thì hào hứng, đó đáng ra là một sự kết hợp hoàn hảo. Thế nhưng, nó thiếu đi một phần quan trọng - lực lượng lao động.
Sự thiếu hụt đang được nhận thấy một cách rõ rết, ở các thị trấn xung quanh các sườn núi, như Jindabyne.
Chủ tịch Phòng Thương mại Olivier Kapetanakos cho hay.
"Tôi nghĩ rằng rất nhiều doanh nghiệp đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm nhân viên. Một số doanh nghiệp đã có đủ người lao động, còn một số khác vẫn đang chật vật. Khu vực này chắc chắn đang đối mặt với thách thức về thiếu nhân viên."
Từ nhân viên khách sạn và nhân viên dọn dẹp, cho đến hướng dẫn viên và kỹ thuật viên, toàn bộ ngành du lịch đang cảm thấy khó khăn.
Annabelle Cummins, người đang làm việc trong mùa thứ ba tại Thredbo, mô tả cách các nhà tuyển dụng sử dụng các nhóm trên Facebook để quảng cáo việc làm.
"Ai đó sẽ đăng bài, nói rằng tôi đã có chỗ ở, tôi chỉ cần một công việc, và ngay lập tức họ nhận được rất nhiều hồi đáp, nói rằng ‘hãy đến đây làm việc đi’. Điều đó cho thấy một sự thiếu thốn nhân viên, và rất buồn khi thấy có một nhu cầu cao như vậy mà không có đủ người làm.”
Annabelle và những người bạn của mình là Andy và Kieran, đều đã có các công việc là nhân viên thời vụ trong năm nay.
Những người kỳ cựu trên các sườn núi này tự cho mình là những người may mắn - không phải bởi vì họ có việc làm, mà vì họ đã tìm được một chỗ ở.
Andy chia sẻ: "Tôi khá may mắn khi quen biết một số người ở đây, nhưng tôi biết một số người đến từ Tassie, những người khó khăn lắm để tìm chỗ ở, khi họ tìm được chỗ ở rồi thì họ phải trả 300, hay 400 đô la chung phòng với bốn người khác.”
“Thật là khủng khiếp. Ai nấy đều cho thuê dịch vụ Airbnb, dẫn đến không có chỗ ở, bởi vì họ sẽ kiếm được 500 đô la 1 đêm thay vì 500 đô-la 1 tuần.”
Một số lượng lớn những người muốn đổi gió, và mua nhà nghỉ dưỡng từ Sydney và Canberra trong thời gian COVID, đã khiến giá nhà ở vùng Snowy Monaro tăng vọt.
Chi phí trung bình cho một căn nhà đã tăng 50% chỉ trong năm ngoái.
Điều đó có nghĩa là tỷ lệ nhà ở có sẵn, giá cả phải chăng cho nhân viên thời vụ, hiện ở mức thấp nhất mọi thời đại.
Và các doanh nghiệp nhỏ, đáng lẽ ra vui mừng trước một mùa hứa hẹn bội thu, thì lại đang chuẩn bị cho điều ngược lại.
Raj Signh là một thí dụ - người không hề dấu giếm những tâm tư.
“Đây là mùa trượt tuyết tồi tệ nhất. Thực sự tồi tệ nhất. Không chỉ cho tôi, mà cho tất cả mọi người.”
Ông Singh hiện chỉ có thể dựa vào các thành viên trong gia đình để giúp ông điều hành nhà hàng Ấn Độ lâu đời của mình ở Jindabyne.
"Bình thường tôi thường cần 8 người, nhưng giờ chúng tôi chỉ có 4 người. Như vậy là chỉ có một nửa số nhân viên. Chúng tôi thậm chí không còn hy vọng có thể tìm được ai đó nữa."
“Chúng tôi đã tìm kiếm nhân viên khắp nơi, nhưng không có phản hồi. Tôi đã gọi cho nhân viên trước đây của tôi và họ muốn có chỗ ở. Vì vậy, vấn đề chính là chỗ ở.”
Tình hình đã trở nên gần như quá sức chịu đựng đối với ông Singh.
Ông cho hay, giống như nhiều doanh nghiệp khác ở Jindabyne, ông đã phải giảm số lượng khách hàng mỗi đêm để có thể đối phó với tình hình.
Thậm chí, ông thừa nhận bản thân đã tính đến việc thu dọn cửa hàng và rời đi.
"Thậm chí tôi đang cân nhắc việc rời bỏ Jindabyne, vì nó quá mức đối với tôi, trong ba hay bốn tháng tới, tôi không thể làm việc liên tục 15 tiếng mỗi ngày. Bởi vì khi bạn quá mệt, bạn không thể ngủ nổi. Tôi thực sự đang chật vật, quá nhiều áp lực, thiếu nhân sự, mọi gánh nặng đều dồn lên vai.”
Nhưng cuộc khủng hoảng nhà ở này không chỉ giới hạn trong đối tượng lao động thời vụ, người dân địa phương cũng đang chới với.
Chủ doanh nghiệp làm mộc tại địa phương Mark Ashton nói rằng ông đã phải cắt giảm lượng công việc vì những người thợ của xưởng đã phải rời thị trấn.
"Chúng tôi thường có bốn hay năm nhóm, mỗi nhóm 16 người trở lên, nhưng giờ chúng tôi chỉ còn 5 người trong một nhóm, bởi vì trong sáu tháng qua ai cũng đã phải rời đi, hoàn toàn là vì không có chỗ ở."
Một trong những nhân viên của ông Ashton quyết tâm ở lại, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.
Câu chuyện của người thợ mộc Chris Thomas là một trong số những câu chuyện đầy tuyệt vọng.
Anh đã phải đi ngủ nhờ xung quanh Cooma trong sáu tháng qua, mặc dù có một công việc toàn thời gian.
“Tôi di chuyển nhiều nơi, ở nhiều nơi khác nhau, hơn nửa thời gian tôi ở trong xe của tôi.”
Một số đêm bạn có thể ở nhờ nhà bạn bè, nhưng mà bạn cũng không muốn ở quá lâu làm phiền đến họ, vì vậy bạn không có lựa chọn nào khác, ngoài việc ở trong xe hơi của bạn hoặc dựng lều ở đâu đó. "
Người đàn ông 36 tuổi, cho hay, điều duy nhất anh mưu cầu là một nơi trú ngụ cho bản thân, mà anh có thể gọi là nhà.
Và anh không phải là người duy nhất trong khu vực ‘đóng băng’ này mong đợi điều tương tự.